RỪNG RĂNG-TAY - Trang 210

không muốn chứng kiến thêm điều gì nữa nhưng vẫn ép mình tiến lại gần
hơn để nhìn vào bên trong.

Một đứa bé gái sơ sinh đá tung chăn ra từ lâu rồi. Da nó tím tái và

miệng há ra không ngừng để kêu lên những tiếng thét câm lặng. Nó chưa đủ
tháng để lật mình lại, ngồi dậy và trèo ra ngoài, nên đành nằm nguyên đó
mà đá cái chân mũm mĩm vào thành cũi, miệng không ngớt đòi mẹ. Đòi ăn.
Đòi thịt người.

Mắt nó nhắm nghiền nên tôi không thể căn cứ vào dấu hiệu đó để

khẳng định nó đã thuộc về Vùng vô định. Tôi chỉ có thể đoán được điều ấy
vì da thịt nó trông cắt không được giọt máu và cái thóp mềm trên trán nó đã
không còn đập nữa, vì lớp da đã dãn chùng ra, vì cái mùi trên người nó.

Và còn bởi vì không một đứa trẻ nào có thể sống sót trong ngôi làng

này trong một thời gian lâu như thế. Nó vung chân lên và ngay lập tức tôi
nhìn thấy một vết cắn, nó tròn tròn ngay mắt cá chân và chính điều đó đã để
đứa trẻ lại nơi này.

Tôi cứ đứng đó mà nhìn con bé. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy trẻ sơ

sinh bị lây nhiễm bao giờ. Lẽ ra tôi nên động lòng trắc ẩn. Tôi nên cảm thấy
lòng dậy lên tình cảm với đứa trẻ bơ vơ này, đấy là thứ bản năng làm mẹ
tiềm ẩn trong tôi. Lẽ ra tôi nên thay cái tã bẩn thỉu cho nó. Tôi phải chăm
sóc nó.

Đôi chân tôi bắt đầu run lên vì kiệt sức. Mọi thứ xung quanh quay

cuồng đến nỗi tôi phải bám lấy thành cũi để giữ thăng bằng. Argos vẫn đi đi
lại lại ngoài hành lang và rền rĩ. Đầu nó nghển cao lên, răng nhe ra. Căn
phòng phảng phất mùi chết chóc, nó nhấn chìm mọi giác quan khiến đầu tôi
căng ra. Con chó không muốn tôi tiến lại gần sự nguy hiểm của Vùng vô
định.

Đứa trẻ vẫn im lặng, miệng há to rên rỉ, chân đạp điên cuồng. Đấy là

nhu cầu hiển nhiên của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.