RỪNG RĂNG-TAY - Trang 209

Những sinh vật Vùng vô định giờ đang ở rất gần, chỉ cách vài tầm

với, và ngay khi vừa vào trong nhà, chúng tôi chỉ kịp đóng sập cánh cửa
ngay trước mặt chúng. Miệng chúng ngoác rộng ra khi dò tìm chúng tôi.
Chúng cố đẩy để cửa mở. Thứ mùi chết chóc tỏa ra nồng nặc và Travis đã
phải ủn mạnh vào cửa cho tới khi nó được đóng sập lại.

Sự yên tĩnh trong ngôi nhà thúc giục tôi hành động. Tôi chạy về phía

những ô cửa sổ, vội vàng đóng hết cửa chớp, lấy thêm những tấm ván dày
đang dựng vào tường để chèn thêm cho chắc. Sau khi chắc chắn rằng tầng
trệt đã an toàn, tôi chạy tiếp lên gác và nhìn thấy một hành lang dài với
những cánh cửa đóng kín hai bên.

Móng chân Argos cào lên mặt sàn gỗ khi nó đánh hơi qua các khe cửa

bên dưới. Không khí trên này tù túng và ẩm ướt. Khi chạy đến cánh cửa
cuối cùng, con Argos dường như run lên, tiếng sủa nhỏ nhưng dai dẳng làm
toàn thân nó run rẩy.

Tôi đặt tay lên cánh cửa, tai áp vào mặt gỗ. Tôi nghe thấy những

thùm thụp nho nhỏ lặp đi lặp lại. Giống như một con mèo bị nhốt trong tủ
chạn vậy. Nó dội vào tim tôi đang đập thình thịch. Cho dù biết rằng lẽ ra
mình nên chờ Travis, tôi vẫn nuốt trôi cơn sợ hãi xuống cổ và mở hé cánh
cửa ra khiến nó kêu đánh cạch, sẵn sàng hứng chịu những bàn tay của lũ
sinh vật Vùng vô định.

Nhưng chẳng có gì cả. Chỉ có tiếng thùm thụp kia giờ đã rõ ràng hơn

vì không có vật cản cách âm.

Tôi mở cửa to hết cỡ và rất ngạc nhiên vì trong phòng sáng quá.

Chiếc cửa sổ rất to nên ánh nắng mặt trời lọt qua cả tấm rèm. Cạnh bức
tường là chiếc giường nhỏ với tấm chăn ghép hai màu xanh da trời và vàng
nhạt. Phía trên có treo một bức tranh cành lá sum suê.

Tôi nhìn ra sau cánh cửa và phát hiện ra những tiếng thùm thụp kia

đến từ đâu. Trong góc tường có một chiếc nôi trắng bọc diềm ren trắng. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.