RỪNG RĂNG-TAY - Trang 218

Đầu óc tôi quay cuồng khi cố gắng cắt nghĩa được nơi này, cố gắng

nghĩ xem liệu có thể tồn tại một nơi không có Chúa Trời và các xơ hay
không.

Chóng mặt, tôi ngồi phệt xuống đất, chân tôi gác lên rìa ban công và

chìa ra ngoài khoảng không. Hành động này càng khiến tôi cảm thấy mất
trọng lượng. Tôi chưa bao giờ quen với một cuộc sống mà lại không có các
xơ, không có sự giám sát thường trực mọi nơi mọi lúc của họ. Tôi cũng
chưa bao giờ nghĩ xem liệu có phải Chúa được phân tách ra từ chính các xơ
hay không, rằng Chúa và các xơ là một mối quan hệ khăng khít và người
này khó có thể tồn tại nếu thiếu người kia.

Những ý nghĩ rõ dần, làm hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

Rồi chợt có cái gì đó thoáng qua góc mắt khiến tôi phần nào nhãng đi

phát hiện vừa rồi. Tôi nhận ra Harry đang đứng ở rìa ngôi nhà trú ẩn trên
cái cây cách đó không xa.

Tôi đứng vụt dậy khiến mắt hoa lên, và tôi phải đưa một tay lên che

ánh nắng mặt trời thì mới có thể nhìn rõ vạn vật.

Cái cây khổng lồ đó nằm ngay phía bên kia con đường đất ở mặt

trước ngôi nhà. Nghĩa là con đường chắn ngang giữa nơi trú ẩn của Harry
và chỗ ban công tôi đang đứng. Tôi nhận ra rằng cái ban công này cũng đã
từng là một phần của hệ thống nhà trên cây được thiết kế vô cùng công phu
và ngay dưới chân tôi cũng vẫn còn những sợi dây thừng treo vắt vẻo.
Chúng đu đưa trên rìa ban công ở phần không có chấn song và thõng xuống
tận mặt đất tới chỗ mà các sinh vật kia vẫn đang đi lại.

Trông có vẻ như những sợi dây này đã từng là một phần của cây cầu

bắc ngang qua khoảng không trước mặt. Và tôi ngẫm ra rằng ngôi nhà này,
ngôi nhà của chúng tôi, có thể là cái neo của toàn bộ hệ thống trú ẩn. Và giờ
thì, vì một vài lý do tự nhiên hoặc phi tự nhiên, chúng tôi bị cô lập một
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.