RỪNG RĂNG-TAY - Trang 219

Tôi ngẫm nghĩ xem tôi và Travis có cách nào đi được sang bên kia

hoặc tìm cách cho họ sang được bên này hay không. Liệu có cách nào đó để
sửa chữa được cây cầu bị đứt. Tim tôi đập rộn lên vì ý nghĩ này, bởi vì tôi
vẫn chưa sẵn sàng rời bỏ không gian tự do bên Travis sớm như thế.

Harry vẫy tôi và tôi vẫy lại. Chúng tôi đứng đó và nhìn nhau trong

giây lát, trước khi tôi nhận ra rằng mình đang miết lên chỗ cổ tay mà lúc
trước sợi dây Gắn ước đã chà xát khiến giờ vẫn để lại một lớp vẩy.

Anh cố gắng nói với tôi điều gì đó nhưng khoảng cách quá xa và

những tiếng rên rỉ ầm ĩ không ngớt của lũ sinh vật Vùng vô định làm tôi
không luận ra được. Tôi nhún vai và đưa tay lên tai. Anh lại hét lên, bàn tay
khum lên miệng. Tôi lại tiếp tục lắc đầu. Anh phẩy tay, hàm ý rằng những
gì anh nói cũng không quan trọng lắm đâu.

Một lúc sau, anh quay trở lại ngôi nhà trú ẩn mà Cass, Jed và Jacob

đang đợi sẵn ở đó. Tôi có thể nhìn thấy những chùm khói bay lên từ ống
khói và tôi phân vân không biết họ đã ổn định được mọi thứ hay chưa.

Nếu họ cảm thấy hạnh phúc với cái nơi ở mới này thì tôi và Travis

cũng vậy.

Tôi quay trở lại tầng áp mái, lòng bàn tay tôi lại miết lên bức tường

nhẵn thín ở bậu cửa. Thói quen khó bỏ và sự trống rỗng nơi bức tường vẫn
không khiến ngón tay tôi ngừng tìm kiếm.

Vài ngày đã trôi qua, tôi và Travis bắt đầu thuộc về một thế giới khác.

Phần lớn thời gian, chúng tôi ở trên ở gác, những ô cửa sổ trên này có thể
rộng mở để ánh sáng và không khí tràn vào. Những tiếng rên rỉ triền miên
của Vùng vô định lại hòa nhập với đời sống thường ngày. Âm thanh không
bao giờ ngớt ấy giờ chỉ còn là tiếng vo ve trong óc chúng tôi. Chỉ thảng
hoặc, lúc tôi trèo lên ban công để ngắm nhìn anh trai, ngắm nhìn người mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.