RỪNG RĂNG-TAY - Trang 229

Không khí xung quanh trở nên khó thở, như thể đang nhấn chìm tôi

trong cái không gian nặng nề này, khiến tôi phải bổ nhào ra cửa và đứng
trên rìa ban công mà ngó những người khác trên ngôi nhà trú ẩn của họ.

Tôi đưa tay lên bịt chặt mắt khi ánh sáng chói chang khiến tôi lòa đi.

Suốt buổi chiều còn lại, tôi cứ đứng đó nhìn họ diễn tiến cái lịch trình

hàng ngày. Thỉnh thoảng, một người dừng lại để vẫy tôi và tôi cũng vẫy lại,
nhưng rồi họ cứ tiếp tục đi lại như thể không có tôi ở đó vậy.

Ngôi nhà trên cây tuềnh toàng hơn chỗ mà tôi và Travis đang ở.

Tường được làm bằng những thân gỗ xù xì, không có kính lắp vào cửa sổ.
Nó vắt ngang qua những cành cây và khó mà nói được rằng ngọn cây kia
kết thúc ở đâu và ngôi nhà bắt đầu từ đâu. Cũng có một hàng hiên bao
quanh nhà, với nền bằng gỗ và lối đi bắc tới tận những ngọn cây xung
quanh để có thể đi đến những nhà khác. Cái hệ thống này cứ lơ lửng trên
nóc ngôi làng. Có vẻ như họ có khá nhiều thực phẩm dự trữ vì tôi nhìn thấy
họ ăn uống và cười nói.

Và nếu như họ có một không gian rộng lớn như thế để muốn đi đâu

thì đi, thì có lý gì mà họ lại không muốn dính tịt lấy nơi đó. Tất cả sống
dưới cùng một mái nhà.

Một gia đình hạnh phúc. Giống như cái gia đình trong tấm hình.

Hôm nọ Harry và Jed đã lôi chiếc bàn từ trong nhà ra và giờ họ đang

dùng bữa ngoài trời. Họ quay đầu lại mỉm cười. Tôi nhìn thấy bàn tay Harry
nấn ná lâu hơn trên eo lưng Cass. Anh cũng để ý đến Jacob nhiều hơn,
giống như nó là con trai của anh vậy.

Cho dù chẳng nghe thấy lời nào từ khoảng cách ầm ĩ lũ sinh vật kia,

thì tôi cũng cảm thấy cuộc sống của họ có vẻ tươi sáng, nhộn nhịp và đủ
đầy hơn tôi rất nhiều. Điều đó khiến ngôi nhà của tôi trở nên quạnh quẽ và
hoang vắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.