RỪNG RĂNG-TAY - Trang 230

Cũng không phải là vì tôi và Travis không nói chuyện với nhau, mà vì

dường như từ ngữ đã trở nên không còn cần thiết giữa hai chúng tôi nữa.
Chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ để chúng tôi hiểu được ý muốn của người
kia. Vì thế, thế giới của hai chúng tôi dường như rơi vào sự im lặng. Chúng
tôi đều đang cố gắng hoạch định những điều tốt nhất cho ngôi nhà này, cho
cuộc sống của chính chúng tôi.

Tôi vẫn luẩn quẩn với suy nghĩ rằng làm thế nào để có thể gặp được

những người còn lại và thoát ra khỏi ngôi làng này. Cả những ngón chân
của tôi cũng co rút lại khi ý nghĩ cứ lang thang trên con đường mòn để tìm
kiếm cánh cổng kế tiếp, ngôi làng kế tiếp, và đại dương nữa. Tìm kiếm
người đàn bà đã từng sống trong ngôi nhà này và nói với cô ta rằng vẫn còn
có người nhớ đến sự có mặt của cô, rằng cuộc sống của cô vẫn còn có ý
nghĩa.

Một buổi sáng muộn, tôi bước ra ngoài ban công, những tấm ván lót

sàn nóng ran lên vì hấp hơi nắng hè. Tôi nhìn thấy Harry đang đứng ở cuối
nhà, nơi gần với tôi nhất. Anh vẫy tay chào tôi và tôi cũng vẫy lại. Sau đó
anh lấy ngón tay khoanh một hình tròn như muốn ra dấu một điều gì đó.

Tôi so vai đặt dấu hỏi, không hiểu anh định nói gì. Anh lại vẽ một

vòng tròn vào trong không khí nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì hết. Anh tiếp
tục ra hiệu một hồi rồi sau đó đầu hàng, đứng hai tay chống nạnh. Rút cục
anh quay đi, đầu ngoái lại sau. Tôi cũng làm thế, mắt vừa nhìn anh vừa
quay người đi.

Anh lắc đầu và tôi thấy vai anh rung lên vì cười. Cuối cùng anh vẫy

tay chào tôi rồi quay lại với mọi người. Còn tôi ngồi ở chỗ thường lệ, chân
thò ra ngoài, mở lọ sung muối, phết mứt lên chiếc bánh mì mới làm.

Tôi tung tẩy đôi chân, cảm thấy không khí trong lành đang lùa qua

váy trong lúc nhìn ngắm khoảng cách giữa ngôi nhà và dãy hàng rào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.