RỪNG RĂNG-TAY - Trang 232

hiển nhiên để nhận ra điều đó. Vì thế tôi quay đi chỗ khác, cố gắng ép mình
nhìn sang phía nhà của Harry, Jed, Cass và Jacob.

Khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu, tôi bắt đầu cảm thấy khát nước, vì thế

tôi đứng lên để đi vào nhà. Đúng lúc đó thì tôi nhìn thấy nó, cái mũi tên nhô
ra khỏi mặt gỗ của cánh cửa ra vào. Phần thân mũi tên có mẩu giấy nhỏ
quấn chặt xung quanh.

Tôi tháo nó ra bằng những ngón tay dính đầy mứt. Ngay tức thì tôi

nhận ra nét chữ xiên xẹo nhỏ xíu của Harry: Cuối cùng thì cũng liên lạc
được nhé. Tôi không thể nén được cười. Rồi tiếng cười khúc khích chuyển
thành một tràng cười to khi tôi nhìn thấy những mũi tên khác găm vào mặt
tường gỗ của ngôi nhà, nhưng ngoài tầm với của tôi. Mũi tên nào cũng có
một mẩu giấy quấn trên thân. Ít nhất có tới mười mũi tên như thế bắn sang.

Sau đó tôi nhìn qua hàng chấn song của ban công và thấy một vài sinh

vật Vùng vô định đang cuống cuồng trong đám bụi vì những mũi tên đã
găm vào cơ thể chúng. Mũi tên nào cũng có giấy quấn quanh. Giờ thì tôi
cười to đến nỗi phải cúi gập người xuống để thở.

Tôi quay lại để tìm Harry. Anh đang đứng chỗ cuối nhà, tay vẫy vẫy

như mọi khi, một nụ cười rộng ngoác hiện lên nét mặt. Giờ tôi mới hiểu cái
cử chỉ ban nãy của anh, chỉ là ra hiệu cho tôi quay lại nhìn ra sau. Tôi lại
cười khúc khích.

Thậm chí đứng ở đây tôi cũng có thể thấy được rằng anh đang mãn

nguyện về bản thân mình. Anh tự hào rằng cuối cùng thì mình cũng nghĩ ra
được phương thức để giao tiếp, cho dù cái phương thức này có kỳ quặc đến
đâu chăng nữa.

Tôi vẫy lại và áp tin nhắn vào ngực. Tôi không biết tin nhắn ở mũi tên

đầu tiên kia viết gì. Biết đâu anh đã viết dài hơn nhưng cuối cùng những
phần thư kia lại rơi vào những mũi tên bị thất lạc. Liệu có bao nhiêu sinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.