RỪNG RĂNG-TAY - Trang 234

của chúng tôi, nhớ cái đêm Gắn ước đó và chúng tôi đã từng thân thiết với
nhau đến thế nào. Chúng tôi đã rất gần gũi và suýt trở thành vợ chồng trước
khi thảm họa xảy ra.

Đột nhiên tôi chợt nhận ra rằng mình đang cô đơn biết chừng nào.

Đây quả là một suy nghĩ đáng sợ khi mà tôi đang đối diện với Travis.

Travis, người đã làm trái tim tôi run rẩy và những ngón tay tôi gai lên khi
chỉ mới nghĩ đến anh. Travis, người mà tôi đã thuộc tới từng nhịp đập của
con tim, từng hơi thở trong giấc ngủ.

Tôi buông rơi mẩu giấy và nó bay ra góc tường kèm theo một tiếng

thở dài. Travis quay người định nhặt nó nhưng tôi đã ngăn lại khi anh mới
quỳ nửa gối xuống đất. Tôi cũng ngồi trên sàn, ánh mắt chúng tôi chạm
nhau. Tôi lần tay lên khuôn mặt anh, cố gắng nhớ lại cảm giác lần đầu tiên
tôi làm như thế với anh.

Tôi biết trong khoảnh khắc, sự gần gũi của tôi tác động mạnh đến

anh. Tôi cảm thấy điều đó qua hơi thở của anh, qua tiếng không khí lọt qua
cổ họng, và đôi môi anh hơi hé mở, mi mắt anh chớp liên hồi. Anh nhìn tôi
với một vẻ khao khát mơ hồ.

Anh kéo mặt tôi về phía anh, đôi môi anh chạm môi tôi và rồi anh kéo

đầu tôi lên vai anh. Vòng tay anh ôm tôi thật chặt và tôi hiểu rằng anh cần
có tôi biết bao. Tôi thu mình trong lòng anh, để anh luồn những ngón tay
qua tóc.

Và tôi nhắm mắt lại vì một phần nào đó trong lòng tôi vẫn còn cảm

thấy cô đơn và mất mát. Một phần nào đó tôi không biết tương lai mình sẽ
ra sao sau tất cả những câu chuyện này, và thứ hạnh phúc mà chúng tôi
đang nắm giữ là thứ gì. Liệu có người nào trong chúng tôi có tương lai
không khi mà chúng tôi là những người cuối cùng còn sót lại trong thế giới
loài người?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.