RỪNG RĂNG-TAY - Trang 233

vật Vùng vô định bên dưới đang mang trên mình kế hoạch tẩu thoát của
chúng tôi.

Giờ thì đến lượt tôi viết lại. Tôi chạy vào nhà, đi xuống gác, vào bếp

để tìm Travis. Anh đang ở trong kho chứa đồ ngồi đếm các lọ mứt và ghi
chú ra sổ tay.

- Bọn em đã liên lạc được với nhau rồi! - Tôi phất mẩu giấy ra trước

mặt anh.

Anh hơi cau mày, có lẽ không hiểu gì hết vì tôi phấn khích đến độ

không thể giải thích cho rõ ràng được.

Nhưng rồi anh cũng mỉm cười khi thấy tôi cười toe toét và cầm mẩu

giấy đọc.

- Của Harry đấy! - Tôi nói. - Anh ấy quấn nó vào thân mũi tên rồi bắn

sang nhà mình. Nhưng bị trượt mất mấy mũi. Thực ra thì trượt gần hết. Rõ
là em đã hứa hôn với tay bắn cung tồi nhất làng mình.

Tôi đã không nhận ra điều này mãi cho đến khi cái từ “hứa hôn” buột

ra khỏi miệng. Đâm ra cứ như thể những mũi tên kia là các lá thư riêng tư
đang lơ lửng trong không khí vậy. Giống như một lời hứa hẹn bị chậm trễ.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau và tôi nghĩ rằng mình nhìn thấy nỗi buồn trong
đó. Điều đó khiến cho tất cả những gì mà chúng tôi đang có ở đây cứ tựa
như bong bóng vậy, sẽ tan đi lúc nào không hay, vì trên thực tế tôi và Harry
đã đính ước rồi.

- Travis! - Tôi nói, không biết dùng lời nào để làm yên lòng anh.

- Thế em định viết lại thế nào? - Anh nói, giọng trống rỗng. Anh đưa

cho tôi mẩu giấy và lại tiếp tục công việc đếm những chiếc lọ.

- Em không biết. - Tôi bảo anh thế và đó là sự thật. Một phần thì tôi

muốn viết cho anh tất cả, rằng tôi nhớ cái tình bạn khăng khít từ thuở nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.