RỪNG RĂNG-TAY - Trang 235

Những trách nhiệm bủa vây lấy tôi. Trách nhiệm với Travis, với

Argos và lời hứa hôn với Harry dù sao cũng vẫn ràng buộc hai chúng tôi,
cho dù chúng tôi sẽ không bao giờ còn được tham gia buổi lễ cuối cùng.
Ngực tôi nặng trĩu vì những điều đó. Đấy là nỗi sợ khi gặp thất bại.

Tôi chuồi ra khỏi cánh tay Travis và tránh không nhìn vào dấu hỏi to

tướng trong đôi mắt anh. Anh cũng không ngăn tôi lại.

Sau đó tôi chạy quanh nhà để đi tìm giấy, những ngón tay tôi run lên

khi mang xấp giấy nhỏ lên căn phòng ngủ trên gác.

Lúc nhìn vào trang giấy trắng tinh, tôi ngập chìm trong những ý nghĩ

mà không thể tìm được lời nào để diễn tả. Liệu từ ngữ có thể truyền tải nổi
tâm trạng rối loạn đang sôi réo trong lòng tôi được không. Vì thế tôi bắt đầu
viết tất cả những gì mà tôi mong sẽ được kể cho Harry, rồi đến Travis, Jed
và Cass. Với tôi, cha tôi, tương lai của tôi nữa. Tôi viết hết ra, những dòng
chữ vội vã xiên xẹo kín đầy những trang giấy trắng.

Khi đã viết xong, tôi lại mang xấp giấy lên tầng áp mái và ngồi tựa

lưng vào tường, hộp đựng mũi tên để dưới chân. Tôi lấy sợi dây vừa tìm
thấy trong giỏ đồ may vá và buộc mảnh giấy quanh mũi tên bằng những
ngón tay run rẩy lấm lem đầy mực viết.

Sau đó tôi bước ra ngoài ban công và nhắm thẳng mục tiêu. Từ khi

lớn lên, đứa trẻ nào trong làng tôi cũng được dạy cách sử dụng vũ khí, bao
gồm cả cung nỏ nữa. Tôi cảm thấy thứ vũ khí này vô cùng quen thuộc khi
tra tên vào nỏ. Tôi chợt băn khoăn không biết mẩu giấy và sợi dây buộc có
ảnh hưởng đến đường bay của nó không.

Tôi nhắm đích rồi kéo căng dây cung cho mũi tên lao đi. Tôi nhìn

thấy nó lượn vòng trong không khí trước khi ghim vào đầu một mụ đàn bà
bên dưới.

Mụ ta ngã xuống nhưng không đứng dậy nữa. Tôi lại lấy một mũi tên

khác, quấn thư vào và bắn tiếp. Liên tục những mũi tên của tôi, những câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.