RỪNG RĂNG-TAY - Trang 228

trong gió. Hình đứa trẻ phùng má thổi những ngọn nến nhỏ trên chiếc bánh
ngọt.

Như bị thôi miên, tôi cuống cuồng lật hết trang nọ đến trang kia để

nhìn đứa trẻ đang lớn lên từng ngày.

Cho tới lúc tôi giở đến tấm hình một cô gái trẻ có mái tóc đen dài ẩm

ướt rũ xuống vai. Mẹ cô đứng đằng sau, tay choàng lên người cô. Xung
quanh họ, những ngọn sóng không ngừng cuộn lên, bọt tung trắng xóa trước
khi xô vào bờ.

Đấy là đại dương. Giống hệt như bức tranh hồi bà cố tôi còn là một

đứa trẻ. Và trong khoảnh khắc, tôi phải nín thở vì cô gái nhỏ trong tấm ảnh
trông rất giống tôi, còn bà mẹ này trông cũng giống như mẹ tôi.

Những giọt lệ nghẹn lại trong cổ và người tôi bắt đầu run lên. Cho dù

cô gái trẻ này không bao giờ có thể là tôi được. Người cô ấy cao lênh
khênh, còn bà mẹ thì thấp và tròn trịa hơn mẹ tôi, nhưng trong khoảnh khắc
trước khi trí óc tôi kịp nhận ra những khác biệt nho nhỏ ấy thì tôi đã chìm
vào những hồi ức về mẹ và đại dương.

Tôi lật tiếp phần còn lại nhưng những trang sau trống rỗng. Đó là tấm

hình cuối cùng. Một cô gái mà tôi chưa bao giờ gặp, người đã tồn tại từ
trước Thời tái sinh và vẫn an toàn với mẹ của mình ở trước đại dương.

Đột nhiên, cái tầng áp mái này trở nên quá tù túng. Ngôi nhà này

không còn đủ cho tôi nữa rồi. Tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ gắn đời
mình với một cuộc sống biệt lập thế này. Rồi tôi cũng nhận ra rằng mình
vẫn còn khao khát cái đại dương kia và việc cứ ngồi im một chỗ trong sự an
toàn sẽ là không đủ.

Khắp người tôi ran lên vì ý nghĩ này và tôi lắc mạnh đầu để cố thuyết

phục mình rằng câu chuyện này không thể là thật được, rằng ở đây tôi hạnh
phúc khi có Travis, rằng đây chính là những gì mà tôi luôn mong muốn: sự
an toàn và tình yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.