RỪNG RĂNG-TAY - Trang 240

- Thậm chí là em đâu có biết chân anh đã gãy thế nào có phải không?

Tôi lắc đầu. Anh chưa bao giờ kể cho tôi nghe chuyện ấy và tôi cũng

chưa bao giờ hỏi, vì cứ đoán rằng thế nào anh cũng sẽ kể cho tôi nghe vào
một thời điểm thích hợp.

Anh nói tiếp nhưng vẫn không nhấc đầu ra khỏi cánh tay.

- Đó là vì cái tháp ấy. Cái tháp quan sát trên đỉnh đồi ấy. Anh đã từng

trèo lên đó để nhìn qua dãy hàng rào về phía rừng rậm và tự hỏi không biết
liệu còn điều gì khác trên thế gian này nữa hay không. Anh từng hỏi lòng
mình rằng liệu chăng ngôi làng nhỏ bé của chúng ta là tất cả những gì còn
sót lại trên Trái đất đã từng rất rộng lớn này? Có phải chúng ta là những
người cuối cùng còn lại? Có phải chúng ta chính là những người mà Chúa
đã đặt niềm tin vào tương lai phát triển của loài người? - Rồi anh ngước
nhìn tôi. - Chúng ta không phải là Noah, cũng không phải là Moses, không
phải các nhà tiên tri. Thì tại sao chúng ta lại là như thế. Và anh bắt đầu tự
hỏi lý do tại sao các xơ lại nói rằng chúng ta là tất cả những gì còn lại của
thế giới, rằng dãy hàng rào kia là để đánh dấu nơi tận cùng của thế giới. Thế
rồi anh đã trèo lên ngọn tháp ấy và lập kế hoạch thoát ra ngoài.

Đôi mắt anh nhìn ra xa xăm như thể đang hồi tưởng lại những hình

ảnh hồi còn ở trong làng, ở trên ngọn tháp đó. Giống như anh đang nhìn
thấy những cảnh vật cũ và cảm thấy cơn gió đang mơn trớn qua tai.

- Em có biết rằng hồi chúng ta còn nhỏ, Cass đã từng kể cho anh nghe

những câu chuyện của em không? Cô ấy cười em. Không phải theo ý ấy
đâu mà là Cass đã từng cười cợt tất cả những gì xảy ra trước khi... - Anh
phác một cử chỉ khoanh tròn mọi thứ xung quanh chúng tôi.

Tôi lắc đầu.

- Em cũng đã nghĩ Cass không bao giờ tin vào những câu chuyện của

em. Và cũng không bao giờ nhớ chúng cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.