RỪNG RĂNG-TAY - Trang 245

đi theo con đường mòn giống như chúng ta, cứ đi bất kể nó dẫn đến đâu
chăng nữa?

- Anh không biết. Cũng có thể cô ta đã thoát được ra khỏi ngôi làng

này khi bị tấn công, cũng giống như chúng ta vậy.

Tôi tựa đầu lên cánh cửa rồi ngước nhìn trần nhà. Tôi nghĩ đến cái

đêm đã nhìn thấy dấu chân của Gabrielle trên tuyết.

- Lúc trước em luôn hình dung ra rằng cô ấy đã chọn cách rời khỏi

làng, rằng cô ấy có được sự dũng cảm mà em không có. Lúc còn ở trong
nhà thờ, trong bóng đêm tĩnh lặng, em thường mơ thấy mình lần theo những
vết chân cô ấy, thấy mình trèo qua cửa sổ và chạy dọc lối mòn cho đến khi
tìm thấy ngôi làng của cô ấy. - Những giọt lệ rịn ra khỏi khóe mắt và tôi
cảm thấy hơi xấu hổ khi chúng lăn xuống gò má. - Rồi khi ấy tất cả mọi
người sẽ dang tay chào đón và em sẽ hỏi họ về đại dương. Họ sẽ dẫn em
đến đấy. Em sẽ thoát khỏi các xơ và Vùng vô định, thoát khỏi mọi luật lệ,
mọi lời hứa, lời thề và lời đính ước.

Thậm chí cho đến giờ phút này, tôi vẫn thấy những giấc mơ ấy hiện

lên rõ mồn một trong trí óc. Tôi có thể cảm thấy những cánh tay của họ
đang ôm quanh người tôi. Tôi có thể cảm nhận vị muối trong không khí.

- Rồi em sẽ thoát khỏi mọi thứ. Nhưng khi đến đây rồi thì em đã hiểu.

- Tôi cụng đầu mình vào cánh cửa, nỗi bực bội lúc trước lại cộn lên. - Em
nhận ra rằng cô ấy đi chỉ vì ngôi làng của cô ấy bị tấn công. Cô ấy không
phải người anh hùng, cũng không phải nhà thám hiểm. Cô ấy cũng giống
như em mà thôi, buộc phải rời khỏi ngôi nhà của mình trong sợ hãi mà
không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác.

Tôi cắn môi rồi nói thêm.

- Điều đó làm em phân vân rằng liệu em có rời khỏi làng không nếu

như hàng rào không bao giờ bị sập. Hoặc em sẽ cứ ở làng để chờ đợi anh
mãi mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.