RỪNG RĂNG-TAY - Trang 243

Nhưng thay vì làm vậy, tôi lại nhìn ra cửa, nhìn những mảnh gỗ ván

như nhô lên dưới sức nặng của lũ sinh vật Vùng vô định đang cố sức ủn
vào. Chúng sẽ không ngừng làm như thế cho đến khi nào chúng tôi chết hết
ở đây.

Một cơn rùng mình chạy qua người khiến tôi phải vỗ tay vào chân để

gọi con Argos đến bên cho khuây khỏa. Nhưng nó không rời Travis. Nó vẫn
cứ nghếch đầu lên lòng anh, đôi mắt nâu mở to nhìn tôi chằm chằm.

Giờ tất cả những gì tôi có thể nhớ lại được là sự chờ đợi. Từng phút

từng giây tôi chờ anh đến với tôi.

- Em ước gì em biết được điều đó, Travis. - Tôi nói. - Em ước gì em

hiểu được điều đó.

- Anh biết. - Anh nói thế bởi vì anh biết rõ điều đó.

Anh hiểu niềm khao khát của tôi hơn cả tôi.

Sau đó tôi lại nghĩ về mẹ. Mẹ tôi, người đã lớn lên cùng những câu

chuyện kể về đại dương và rồi truyền chúng lại cho tôi nhưng không bao
giờ tự mình đi tìm kiếm nó. Bà tin những câu chuyện này. Và bà đã để lại
niềm khao khát đó qua những lời kể rung động khi nói về cái thời trước khi
Tái sinh. Cả cái cách bà nâng niu bức tranh cụ cố đang đứng trước biển nữa.

Tôi chưa bao giờ hỏi bà xem tại sao bà không rời bỏ ngôi làng, tại sao

bà lại không đi tìm đại dương cho mình, tại sao bà truyền lại câu chuyện đó
cho tôi mà không kèm theo một lời chỉ dẫn nào cả.

Giờ thì tôi tự hỏi có phải bà đã không ra đi là vì chúng tôi hay không,

vì tôi và Jed. Nhưng từ sâu thẳm trái tìm tôi biết rằng không phải thế. Bà
không đi tìm đại dương là vì cha tôi. Vì ông đã quá đủ cho bà, quá đủ để
giữ bà thu gọn trong những dãy hàng rào suốt phần đời còn lại. Cho đến tận
khi cha đã ở phía bên kia hàng rào. Chỉ lúc ấy bà mới chịu rời bỏ ngôi làng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.