RỪNG RĂNG-TAY - Trang 260

Anh vẫn nhìn tôi như từ một nơi nào đó xa lắc, những lời lẽ của tôi

dường như chẳng có ý nghĩa gì đối với anh cả. Một tiếng thùm thụp kinh
hoàng và tiếng ván gãy chợt xuất hiện ngay dưới chân chúng tôi. Sàn nhà
tròng trành khiến tôi chới với và phải giơ tay lên để giữ thăng bằng.

Tờ giấy nát nhàu trong tay. Travis phải đỡ để giữ cho tôi khỏi ngã.

- Chúng ta phải nhanh lên, Mary! - Anh hét to, chộp lấy sợi dây nhân

tạo mà tôi vừa bện rồi nhào ra ngoài ban công.

Tim tôi đập dồn hòa cùng với tiếng thùm thụm của lũ sinh vật đang

quằn quại bên dưới. Cái hình trong tay tôi đã bị hỏng. Tôi sụp gối xem qua
những trang giấy còn lại để tìm thêm bằng chứng, tìm một hình ảnh khác
của những tòa nhà. Nhưng tất cả dường như biến mất và tan vào thinh
không ngay khi tôi chộp lấy chúng.

Mắt tôi nhòa đi vì những giọt nước mắt thất vọng. Thậm chí tôi còn

không nhìn thấy cả chữ lẫn hình nữa. Chỉ là một khoảng không trống rỗng
chờ đợi thứ gì đó chèn vào. Chờ đợi hồi ức. Đúng lúc đó tay tôi chạm vào
vật gì cứng và trơn nhẵn. Đó là bức ảnh một tòa nhà cao không thể tin
được, giống như bức hình mà tôi đã làm hỏng vài phút trước đó. Những tòa
nhà nhiều hơn tôi từng nghĩ vẫn đang tồn tại trên thế giới này. Xung quanh
tấm hình có một bo viền màu vàng nhạt và dòng chữ New York City viết
bằng chữ in nghiêng.

Tôi đứng đó mỉm cười, chân tôi đá phải một cuốn sách nhỏ đang trượt

ngang sàn nhà. Tôi nhặt nó lên. So với Kinh thánh thì cuốn sách này nhỏ
xíu, chỉ to hơn tấm hình New York City chút đỉnh và dày bằng ngón tay cái
của tôi. Tôi kẹp tấm hình vào bên trong rồi nhét quyển sách vào bên trong
áo cho an toàn. Travis vẫn đang ở ngoài ban công thắt một đầu dây bện của
tôi với sợi dây thừng kia và một đầu thì buộc vào mũi tên. Anh nhắm mục
tiêu, nín thở rồi buông dây cung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.