RỪNG RĂNG-TAY - Trang 259

Tôi nhào vào nhà trong tâm trạng sửng sốt, thu nhặt những trang giấy

trên mặt sàn để tìm thêm các bức hình khác. Những dòng chữ đen to tướng
trên các trang giấy đập vào mắt tôi: Chính phủ đã phải dời đến một khu bí

mật; CDC

[1]

không thể xác định được nguyên nhân lây nhiễm; Điểm chặn

cuối cùng trên dãy núi miền Tây Bắc Mỹ đã bị phá vỡ; Dịch bùng nổ đã
được thông báo đến toàn cầu; Các khu vực an toàn trước kia đã nằm trong
tình trạng đe dọa do sự lây lan bùng phát quá nhanh
.

Những ngón tay tôi run lên. Tôi nhặt trang giấy có dòng chữ “Thành

phố New York đang bị bao vây” và một bức hình những tòa nhà cao quá
sức tưởng tượng của tôi. Chúng khổng lồ, cái nọ nối tiếp cái kia xa ngút tầm
mắt. Chỉ nhìn bức hình này thôi tôi cũng đủ thấy chóng mặt rồi. Giờ tôi nhớ
lại những câu chuyện mà mẹ đã kể về những tòa nhà chạm tới tận trời xanh.

Nhưng tôi chưa bao giờ lại nghĩ đến một thứ gì giống như thế này, có

mà trong mơ tôi cũng chẳng thấy chúng.

Tôi nuốt khan, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng khi nhận ra bức ảnh

muốn nói gì. Nó chứng minh rằng mẹ tôi đã đúng, rằng những câu chuyện
bà kể lại là sự thật.

Rằng đại dương là có thật. Và rằng nó phải rất bao la rộng lớn.

Tôi chạy ra ngoài ban công.

- Anh phải xem cái này đã. - Tôi níu tay áo Travis.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt xa ngàn dặm, một nếp nhăn hằn sâu trên

trán khi anh đang tập trung cao độ.

- Em đã sẵn sàng chưa? - Anh bước qua tôi để đi vào gian áp mái. Tôi

đi theo anh, chìa tờ giấy ra.

- Travis, nhìn cái hình này xem. Thử xem nó có nghĩa gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.