RỪNG RĂNG-TAY - Trang 257

- Em không bị nhiễm. - Tôi đáp. Giọng tôi dứt khoát và mạnh mẽ.

Nhưng trông anh có vẻ hoài nghi. - Anh không nghĩ là em biết được mình
có bị lây nhiễm hay không à? Anh không nghĩ rằng những kẻ bị lây nhiễm
có thể cảm thấy cái chết đang ăn dần ăn mòn tĩnh mạch của họ hay sao?

Anh suy nghĩ về những điều tôi vừa nói rồi sau đó có vẻ an tâm.

- Em phải nói cho anh biết nếu như có chuyện xảy ra nhé? - Anh quay

sang tôi.

Tôi định nói rằng dĩ nhiên là thế nhưng rút cục chỉ bảo.

- Lúc nào sắp kết thúc em sẽ bảo. - Tôi nói thế bởi vì tôi không thể

chịu đựng được ý nghĩ rằng mình sẽ làm tan nát trái tim anh trước khi tôi
phải làm như thế.

Anh mở miệng định phản đối nhưng rồi lại nhìn đám quần áo đang rải

rác khắp nhà. Những tiếng thùm thụp của lũ sinh vật Vùng vô định vẫn
đang nện trên mặt sàn ở tầng dưới và khuôn mặt anh sắt lại vì kinh hoàng,
vì tập trung cao độ.

- Đừng để tâm đến bọn chúng. - Anh bảo thế và tôi không biết ý anh

là lũ sinh vật dưới kia hay những người bên nhà trú ẩn trên cây. - Giúp anh
xé những cái khăn trải giường này ra rồi thắt lại với nhau. Nếu thấy nó chưa
chắc thì bện thêm lại. Chúng ta sẽ dùng làm dây đấy.

Tôi gật đầu và ngồi bên đống quần áo. Tôi xé vải rồi thắt nút lại thật

chặt. Cái váy đầu tiên là cái màu xanh lá cây mà cách đây vài tuần tôi đã
mặc thử và tôi phải gạt bỏ ý nghĩ về người đàn bà đã từng mặc chiếc váy
này khi xé vụn nó ra.

Travis đi ra ban công và bắt đầu kéo những sợi dây thừng to đang

thõng xuống đất. Chúng đã từng là một phần của chiếc cầu. Anh đá những
tấm ván gỗ sang bên bằng cái chân lành trong khi cuộn những sợi dây thừng
lại thành cuộn to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.