RỪNG RĂNG-TAY - Trang 256

không biết trả lời thế nào nên đành để mũi tên sang một bên và giúp Travis
lục lọi những chiếc hòm. Tôi quỳ xuống bên cạnh, tay đặt lên vai anh.

Anh ngồi xổm trở lại và cứ xoa bóp bắp tay như thể đang đau lắm.

Khi anh ngẩng đầu lên, tôi có thể đọc thấy nỗi buồn trĩu nặng trong đó.

- Chúng ta sẽ làm được. - Tôi an ủi anh. Nhưng cả hai đều biết rằng

không thể, rằng cái gian áp mái này sẽ chính là nấm mồ dành cho chúng tôi.

Argos lại oẳng lên khi một mũi tên nữa bay vào phòng và gắn chặt lên

mặt sàn.

- Lẽ ra anh phải đóng cửa lại khi Harry cứ chăm chăm gửi thư sang

thế này. - Anh nói.

- Họ lo lắng quá thôi mà! - Tôi nói. - Họ cũng muốn giúp mình!

Travis rút mũi tên ra khỏi sàn rồi quẳng nó vào góc nhà mà không

buồn đọc thư.

- Chúng ta không có thời gian để trò chuyện với mọi người được.

Chúng ta phải tự tìm cách thoát ra khỏi đây.

Rồi anh lại chúi vào đống đồ, trong một thoáng nhìn nghiêng, tôi thấy

rõ vẻ căng thẳng hiện trên nét mặt mà anh đang cố giấu tôi.

- Mary. - Anh nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt, những đốt ngón tay

trắng bệch ra. - Em có thể nói được gì không? Ý anh là...

Tôi thấy cổ họng anh nhô lên khi cố gắng nuốt khan.

- Em có cảm thấy nó không?

Anh sợ câu hỏi này và nó cứ lơ lửng trong không khí giống như một

thứ mùi khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.