RỪNG RĂNG-TAY - Trang 273

Tôi muốn phản đối, muốn nói rằng anh đã sai rồi. Nhưng thay vì làm

thế tôi lại nhìn ra những cái cây bên ngoài cửa sổ với các tán lá rập rờn
ngoài cánh rừng. Chúng chính là đại dương duy nhất mà tôi đã từng biết.

- Không thể nào như thế được! - Tôi thì thầm.

- Đúng vậy đấy. - Anh nói. - Em biết điều đó là sự thật mà. Đại dương

mà mẹ em vẫn kể là từ trước Thời tái sinh kia. Từ đó đến giờ mọi thứ đã
thay đổi rồi. Tất cả mọi thứ.

- Nhưng đại dương quá rộng lớn! - Tôi phản đối. - Quá bao la, quá

sâu. Em không hiểu làm thế nào mà sự Tái sinh có thể chạm tới đó được.

Anh ngừng lại vài giây trước khi đáp lời.

- Chẳng có gì trên thế giới này có thể chống cự lại Vùng vô định được

cả. - Anh nhìn vào mắt tôi, và lần những ngón tay lên má tôi. - Không có gì
cả, thậm chí cả chúng ta nữa.

Suýt nữa thì tôi đã tin lời anh nhưng sau đó tôi lắc đầu, cơn giận buột

ra ngoài.

- Anh sai rồi, Travis. Anh sai rồi! - Tôi nắm chặt hai tay lại và đấm

vào ngực anh. - Em không hiểu tại sao anh lại kể cho em nghe những điều
ấy nhưng anh sai rồi.

Anh cầm lấy tay tôi, những ngón tay anh bọc ra ngoài nắm đấm của

tôi.

- Cô ấy nói với anh rằng nếu anh để em đi tìm đại dương, anh sẽ

không bao giờ còn được nhìn thấy em nữa.

- Thế thì cô ta cũng sai nốt. - Tôi hét lên, vùng ra khỏi anh. Tôi lùi ra

tít cửa để chúng tôi không thể chạm vào nhau được. - Nếu anh đang kể cho
em nghe sự thật, thì tại sao trước đây anh lại không nói cho em biết? Tại
sao anh lại gieo rắc niềm hy vọng cho em rồi xé nát nó đi vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.