RỪNG RĂNG-TAY - Trang 272

Tôi tung chăn ra và chân vướng lớp vải băng khiến tôi rúm người lại

vì vết thương từ vụ tấn công của ngày hôm qua. Tôi ngã nhào về phía trước
nhưng Travis không buồn ra đỡ tôi dậy. Tôi tự đứng lên và bổ nhào về phía
anh. Tôi kéo tay anh.

- Anh không biết điều đó có ý nghĩa thế nào hay sao? - Tôi bảo anh.

Cơ thể tôi trở nên nhẹ hẫng. Đột nhiên, tôi cảm thấy đây là lần hạnh phúc
nhất kể từ khi mẹ mất. - Chúng ta phải đến đó. Nếu cô ấy đã đến đấy thì
chúng ta cũng có thể đến được thôi.

Tôi bắt đầu đi đi lại lại, năng lượng sôi lên trong huyết quản.

- Cô ấy có nói rằng bao nhiêu xa không? Cô ấy có nói với anh làm thế

nào để đi đến đó không? - Tôi dừng lại rồi lại bước qua mặt Travis, ngực tôi
khẽ chạm vào người anh. - Cô ấy có nói trông nó như thế nào không?
Những con sóng ấy? Và mùi vị của nó?

Travis níu tay tôi lại, giữ tôi đứng im một chỗ và anh gần như nhấc

bổng tôi lên khỏi mặt sàn gỗ gồ ghề.

- Cô ấy bảo anh rằng nguy hiểm lắm, Mary! - Tôi có thể nhìn thấy

lồng ngực anh nhấp nhô, hơi thở gấp gáp, mặt anh đỏ lên và hàm răng
nghiến chặt lại. Anh lắc người tôi. - Cô ấy bảo nguy hiểm lắm.

Anh nhắc lại bằng một giọng nhỏ hơn, cứ như chỉ có cách nhắc đi

nhắc lại điều đó thì tôi mới hiểu được vậy. Tôi nhăn mặt bối rối.

- Nguy hiểm thế nào? - Tôi giằng tay ra rồi khoanh lại trước ngực.

- Cô ấy nói rằng lũ sinh vật Vùng vô định chui lên từ dưới nước rồi

mới bước vào bờ. Và chẳng có cách nào để rào chỗ đó lại, không có cách
nào để tự bảo vệ mình được cả. Cô ấy còn nói rằng những tên cướp biển đã
tàn phá, cướp bóc các bờ biển nên không ai thực sự an toàn ở đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.