RỪNG RĂNG-TAY - Trang 274

- Bởi vì anh đã nghĩ rằng anh có thể bảo vệ được em. Bởi vì anh hy

vọng rằng anh sẽ là đủ đối với em.

- Không! - Tôi lắc đầu dứt khoát. - Em đã từng nghĩ rằng anh cũng

muốn nhìn thấy đại dương. Em đã nghĩ rằng đó cũng là giấc mơ của anh.
Em đã nghĩ... - Tôi nuốt khan rồi hít một hơi dài. - Em đã nghĩ rằng anh sẽ
đến vì em.

Anh khẽ lắc đầu nhưng mắt không nhìn tôi. Dường như cả thế gian

này đang rời bỏ tôi vậy. Tôi nhận ra những gì anh đang nói, nhận ra những
gì anh không nói, nhận ra những đường hầm khúc khuỷu trong lòng. Đầu
tôi lặp đi lặp lại một câu duy nhất: Anh ấy đã không đến với mình. Anh ấy
đã không đến với mình
.

Mọi thứ quay cuồng. Mọi thứ trở nên sáng chóa đến không chịu nổi

rồi mờ ảo dần. Tôi thấy người tròng trành đến nỗi phải bước lùi lại cho tới
khi đầu gối đập vào thành giường thì mới ngồi xuống. Tôi thấy mình đau
đớn đến nỗi muốn ói.

- Anh đã không bao giờ đến vì em, đúng không? - Tôi hỏi.

- Anh xin lỗi, Mary. - Anh nói vậy và điều đó cũng giống như một từ

“Không”.

Mọi thứ trong tôi đổ vỡ, tiêu tan.

- Em không hiểu, tại sao giờ anh mới kể cho em nghe tất cả những

điều này? Tại sao anh lại làm điều đó với em? - Tôi ngồi co gối, hai tay ôm
lấy đầu.

- Bởi vì anh... - Anh dừng lại giữa chừng rồi im lặng. Quai hàm hơi

gợn lên. - Mary, anh muốn em vô cùng. Và cái hôm ở trên đồi đó đã là tất
cả. Nó khiến anh nhận ra rằng cuộc sống phải là như thế, niềm hy vọng là
như thế. Anh đã muốn tin rằng rồi chúng ta sẽ được ở bên nhau. Anh đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.