RỪNG RĂNG-TAY - Trang 271

Anh lại đi ra phía cửa sổ như cố trì hoãn những gì sắp nói. Tôi co gối

lên ngực, chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ điều gì mà anh sẽ nói.

- Anh đã không trung thực với em. - Cuối cùng anh cũng thốt lên.

Da tôi nổi gai, mọi giác quan căng lên. Tôi có thể nghe rõ hơi thở của

anh, nghe tiếng không khí lọt vào phổi và nhịp tim đập trong lồng ngực.
Thậm chí tôi có thể đánh hơi thấy cả nỗi sợ của anh nữa.

- Lẽ ra anh nên kể với em những gì mà Gabrielle đã nói cho anh nghe,

về đại dương ấy. - Giờ anh mới dám nhìn tôi. Đôi mắt đau đớn và cầu khẩn.

Cứ như thể mọi thứ xung quanh đã tan biến hết để chỉ còn lại Travis

và tôi trong căn phòng nhỏ xíu chót vót trên ngọn cây này.

- Ý anh muốn nói gì? - Tôi nói nhỏ đến nỗi dường như chỉ có tôi mới

nghe thấy câu hỏi này. Tim tôi đập một cách không thương tiếc. - Anh đã
nói với em rằng cô ấy không hề nói gì với anh cả, rằng bọn anh đã không
giao tiếp.

Anh gõ một ngón tay vào khung cửa sổ làm bằng gỗ. Một cơn gió nhẹ

buổi sáng thổi tung mái tóc anh rồi luồn vào phòng và lại chợt tan biến.
Anh nhắm mắt như muốn tận hưởng cảm giác không khí trong lành chờn
vờn trên da thịt đã bị tù túng lâu ngày.

- Gabrielle đã tới đại dương rồi. - Cuối cùng anh cũng nói.

Tôi suýt ngạt thở. Mọi thứ xung quanh dường như chao đi trong giây

lát.

- Khi nào chứ? - Tôi thở hắt ra. - Mà làm thế nào?

Trong khoảnh khắc tôi chợt ngộ ra rằng nếu cô ta đã đến được đó thì

đại dương hẳn phải ở rất gần đây. Điều đó có nghĩa là nó vẫn đang tồn tại
và tôi cũng có thể đi đến đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.