RỪNG RĂNG-TAY - Trang 278

30

Khó mà tìm được chỗ nào yên tĩnh một mình ở những căn nhà trú ẩn

trên cây này nên tôi đành đi dọc theo các cầu dây để tránh Travis và những
người khác càng xa càng tốt. Tôi ngồi thả thõng chân ra ngoài, vết thương
bữa trước ngứa ran lên khi những cái vảy đã bong ra. Tôi muốn khóc nhưng
không ép ra nổi giọt nước mắt nào. Tôi muốn hét lên nhưng lại không muốn
gây ra sự chú ý. Vì thế tôi đành ngồi nhìn cánh rừng và nghĩ đến lời thú
nhận của Travis rằng anh sẽ không bao giờ đến vì tôi, rằng anh sẽ để cho tôi
cưới Harry.

Tôi rút cuốn sách mỏng kẹp tấm hình New York city. Trong ánh sáng

chan hòa của ban ngày, màu sắc tấm hình có phần còn ảm đạm hơn lúc tôi
nhìn thấy trong gian áp mái, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó lúc miết
những ngón tay lên tòa nhà và vô cùng băn khoăn về chúng. Tôi không biết
phải bao nhiêu người mới có thể xây nổi những thứ này và liệu số phận
những người đó ra sao rồi, cả những câu chuyện bị thất lạc nữa.

Tôi để tấm hình sang bên và tập trung vào cuốn sách. Tôi chưa bao

giờ nhìn thấy cuốn sách nào nhỏ như thế. Những cuốn sách duy nhất trong
làng tôi là Kinh thánh và tập gia phả. Tôi lật trang bìa bọc da đỏ một cách
cẩn thận và nhìn thấy những con chữ vô cùng trang nhã ở trang đầu tiên.
Tôi không hiểu nghĩa của chúng là gì: Tập thơ trữ tình Shakespeare. Giấy
dày đã ngả màu vàng và tôi cảm thấy viền sách như vụn ra dưới những
ngón tay.

Không thể cưỡng lại được, tôi lật hết quyển sách, hết trang này đến

trang kia một cách cẩn thận, và thấy ở đầu mỗi trang đều có một chữ cái.
Tay tôi đông cứng lại, gió thì cứ thổi táp vào mặt giấy. Tôi nuốt nước bọt và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.