RỪNG RĂNG-TAY - Trang 287

- Em có thể đi được. - Tôi thì thầm. Tôi chờ đợi sự phản đối của họ,

để rồi sẽ cầu xin họ. Và sau vài giây họ cũng cất lời. Đơn giản và thành
thật.

- Không, không phải là em. - Họ nói. - Phải là một trong số bọn anh!

Jed và Harry không nhìn nhau trong khi suy nghĩ xem người nào

trong hai người sẽ hy sinh vì tất cả.

- Chí ít thì em cũng có thể đi lấy dây được. - Travis lẩm bẩm trong

khi cà nhắc đi ngược lại khu nhà, về phía ngọn lửa đang lan đến gần.

Jed choàng tay lên vai Harry còn Harry cũng vòng tay lên Jed. Họ

bước ra một quãng xa rồi chụm đầu vào nhau. Trông họ như đang cầu
nguyện vậy và tôi tự hỏi liệu đây có phải tội lỗi của tôi không khi suốt
nhiều tháng qua tôi không còn tin vào Chúa Trời nữa. Tôi tự hỏi lòng rằng
nếu tôi từ bỏ niềm tin vào đại dương, từ bỏ Travis, từ bỏ mọi thứ chắn
ngang con đường giữa tôi và Chúa thì tôi có thể cứu tất cả được không?

Liệu tôi có thể cứu sống họ?

Travis đi lại gần chỗ Jed và Harry đang chụm vào nhau một cách kỳ

quặc. Anh quỳ gối ở rìa sàn, khu vực sát rừng Răng-Tay và con đường mòn
sẽ là cứu tinh của chúng tôi.

Tôi cũng đi ra chỗ anh để giúp một tay thắt sợi dây.

- Em không hiểu rồi sau đó sẽ thế nào? - Tôi bảo anh, những ngón tay

lóng ngóng run rẩy.

- Chúng ta sẽ làm giống như hôm rồi đi từ bên ấy sang đây. Nhưng

phải có người chạy ra đầu kia để buộc sợi dây. - Anh đặt tay lên tôi, cảm
giác ấm áp quen thuộc lại xuất hiện. - Những ngày ở trong ngôi nhà đó, đấy
chính là thế giới của anh, là cuộc sống thực của anh, là đại dương của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.