RỪNG RĂNG-TAY - Trang 307

- Mary, em phải nghĩ cho nghiêm túc. - Anh kéo tôi ra khỏi Harry. -

Tại sao lại có người muốn ai đó đi vào rừng mới được chứ? - Anh khoát tay
vào rừng rậm tối đen.

- Em không biết. Nhưng điều đó thì quan trọng gì đâu. Cánh cổng này

sẽ dẫn chúng ta đến với đại dương, đến điểm kết thúc của khu rừng. - Tôi
chỉ vào tấm sắt. - Nó được đánh dấu bởi số I. Những chữ cái này tương ứng
với các con số và đây chính là cánh cổng đầu tiên. Vì thế bên ngoài kia phải
là đường đi.

Nghe tôi nói thế, Harry phẩy tay và quay lưng lại. Anh xoa bóp hai

thái dương như thể điều đó sẽ giúp anh kìm chế được cơn giận dữ.

- Mary.

Anh lại quay sang và đặt tay lên má tôi, những ngón tay miết trên

nước mưa trơn ướt. Rồi anh nắm lấy tay tôi. Tôi nhìn những ngón tay đan
vào nhau và nhớ lại cái ngày chúng tôi ở bên suối, khi mà tất cả những
chuyện này chỉ mới bắt đầu. Trong khoảnh khắc chúng tôi nắm tay nhau ở
dưới nước, anh đã cầu hôn tôi. Đột nhiên tôi nhận ra nỗi đau mà mình đã
gây ra cho anh kể từ giờ phút ấy. Sự phản bội. Cả sự lưỡng lự nữa.

- Em xin lỗi. - Tôi bảo anh. Nước mưa chảy vào khóe miệng khi tôi

thốt lên. - Em vô cùng xin lỗi vì tất cả mọi chuyện.

Anh nghiêng đầu.

- Tại sao em lại phải xin lỗi nào?

- Vì lẽ ra anh đã là người chồng tốt của em. - Tôi đáp lời.

Có vẻ như anh đang lờ mờ nhận ra cái điều rằng tôi sắp sửa đi qua

cánh cổng này và bỏ anh lại, vì thế anh càng siết chặt tay tôi.

- Anh luôn luôn ở bên cạnh để chăm sóc cho em, Mary.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.