RỪNG RĂNG-TAY - Trang 305

liệu thị giác có đánh lừa mình. Tôi có thể nghe thấy Harry thở hổn hển vì
quãng chạy vừa rồi.

Tôi khuỵu gối xuống, những cạnh sắc của một hòn đá cứa vào da thịt

khiến tôi bị chảy máu, máu quện với nước mưa chảy xuống tận ống chân.

Đây là điểm tận cùng của hàng rào. Điểm kết thúc của con đường

mòn. Chẳng có gì phía bên kia ngoại trừ rừng rậm. Thêm một điểm chết
khác nữa.

Vai tôi rũ xuống, những ngón tay sục vào bùn đất.

- Anh rất tiếc, Mary! - Jed nói vậy vì biết đấy chính là niềm hy vọng

của tôi.

- Anh nghĩ rằng chúng ta phải chờ cho cơn mưa này ngớt đã. - Harry

bảo. - Hy vọng rằng mưa sẽ dập tắt được lửa. Rồi sau đó chúng ta sẽ quay
ngược lại, trở về đoạn ngã ba và thử đi đường kia xem sao.

Tôi lắc đầu, nước nhỏ xuống tong tỏng từ tóc từ tai tôi.

- Đây cũng là đường rồi. - Tôi nói, giọng chỉ to hơn tiếng thì thầm

một xíu.

- Chúng ta sẽ tìm đường khác. - Harry bảo, cố gắng làm yên lòng tôi,

cố làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhưng chẳng ích gì.

Tôi tuyệt đối tin rằng mình đang đi đúng đường, và con đường này sẽ

dẫn chúng tôi thoát khỏi rừng rậm để ra đến đại dương.

- Biết đâu... - Tôi đứng lên và rúm lại vì vết đau trên đầu gối. Tôi tiến

một bước về phía trước.

- Đừng làm điều gì ngu ngốc, Mary! - Harry nói. - Đây chỉ là một ngõ

cụt thôi. Lúc trước thỉnh thoảng chúng ta cũng vẫn gặp ngõ cụt đấy thôi.
Lần này đi nhầm thì có gì lạ đâu. Cái ngõ cụt này không có gì đặc biệt cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.