RỪNG RĂNG-TAY - Trang 304

tồn tại vậy. Chính nước và bùn đã là tấm áo giáp khiến chúng không thể
đánh hơi ra tôi.

Cuối cùng, Harry cũng quay trở lại và tìm thấy tôi đang xô kéo hàng

rào. Anh kéo tôi lại đúng lúc những ngón tay của lũ sinh vật sượt qua tóc
tôi. Anh nhẹ nhàng gạt bùn trên mặt tôi rồi kéo tôi vào ngực trong khi cơn
bão vẫn gầm rú trên đầu và lũ sinh vật đang đập xình xình vào hàng rào.
Anh thì thầm vào tai tôi.

- Anh cũng nhớ cậu ấy!

Trong khoảnh khắc chúng tôi đang chia sẻ nỗi buồn thương thì bất

thần nghe thấy tiếng gọi to. Tôi nhìn thấy Jed đang lao như tên bắn trên con
đường mòn, lưỡi hái vung vẩy trên đầu. Khi mắt chúng tôi gặp nhau, anh
dừng lại và đẩy cả hai về phía trước. Mặc dù không nghe thấy anh hét cái
gì, nhưng tôi và Harry cũng đứng lên đi theo anh.

Chúng tôi đi qua Cass và Jacob đang run lẩy bẩy dưới một bụi cây to.

Argos lại bắt đầu quẩn quanh chân tôi. Tôi ngần ngừ và đẩy nó về phía
Jacob. Cậu bé chộp lấy gáy con chó và vùi đầu vào lớp lông cổ. Argos
ngước nhìn tôi khẽ rên rỉ. Tôi búng nhẹ tai nó và gãi gãi núm tai. Nó nằm
sát cạnh Jacob, mắt lim dim hài lòng. Thằng bé vô thức đặt tay lên bụng con
chó, những ngón tay đập đập khiến cẳng trái con chó giật giật. Cass liếc
nhìn lên và miệng khuôn thành từ “cảm ơn”. Cô vẫn choàng tay ôm chặt
Jacob, miệng ghé sát tai nó như đang thì thầm một bí mật nào đó.

Tôi chạy lên đuổi kịp Harry và Jed. Họ vẫn đang chờ tôi trong im

lặng. Khúc đường mòn này rộng rãi nên chúng tôi có thể đứng thành hàng
ngang. Jed đứng ở giữa.

Anh giơ lưỡi hái lên chỉ xuôi về phía đường mòn rồi sau đó để mặc

nó rơi xuống đất như thể đã mất hoàn toàn sức lực. Tôi bước một bước lại
gần anh, không chắc những gì mình nhìn thấy có thật hay không, không biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.