RỪNG RĂNG-TAY - Trang 303

Tôi ngửa mặt lên trời khi cơn mưa vẫn ngày càng nặng hạt. Tôi để

nước mưa chảy dài trên má, trộn lẫn nước mắt để quét đi hết nỗi điên giận,
quét hết tro tàn trên cơ thể, xóa sạch cái tên Travis trên cánh tay tôi. Tôi
dang rộng hai tay cho nước ùa vào da thịt.

Cass và Harry vội vã chạy trên lối mòn. Jacob lõn chõn chạy ở giữa,

mắt tìm kiếm một chỗ trú, một tán cây hay một bụi rậm, bất cứ thứ gì để
tránh những giọt mưa đang châm vào da thịt như một thứ cực hình.

Tôi để mình sụm xuống đất trong khi nước chảy trôi khắp người. Jed

quỳ gối bên cạnh. Anh đặt tay lên má tôi, hỏi tôi đang làm gì vậy. Tôi cười
toét miệng và bảo rằng anh hãy cứ để tôi như thế. Anh nhìn tôi một lúc lâu,
nước nhỏ xuống từ tóc, mũi và cằm anh. Rồi anh để tôi lại một mình. Anh
hiểu nỗi mất mát đang hành hạ ấy.

Nước ngập thành vũng quanh người. Tôi bắt đầu trở thành một phần

của dòng chảy. Tôi tưởng tượng ra mình đang ngập chìm vào đại dương,
đang hít thở không khí đầy hơi nước. Phổi tôi nghẹt lại như bị chết chìm.

Đất dưới lưng mềm nhũn như bùn và tôi lăn người cho đất bao phủ

khắp cơ thể. Tôi ngập chìm trong nước, bùn đất và những giọt lệ. Tôi hét
gào vào tiếng sấm, hét gào vào ánh chớp giật, hét gào Vùng vô định, gào
lên rằng cớ sao chúng lại lấy đi mọi thứ của tôi như thế.

Nhưng khắp Vùng vô định chỉ còn duy nhất tiếng rên rỉ và va đập vào

hàng rào.

Tôi đứng dậy, chạy dọc lối mòn, dứ nắm đấm trêu chọc bọn chúng.

Nhưng chúng buông tay ra khỏi hàng rào và quay đi chỗ khác, lê lết về
hướng Harry, Jacob và Jed với nỗi đói khát thèm thuồng bất tận.

Giận điên người, tôi lao ra mép rào, thò ngón tay qua những mắt rào

và lấy hết sức mình mà lay mà lắc. Tôi cứ thế đập vào sắt thép. Nhưng
chúng vẫn bỏ tôi lại đấy. Lũ sinh vật đi lướt qua tôi cứ như thể tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.