RỪNG RĂNG-TAY - Trang 301

Trong bóng tối, tôi chợt nghe có tiếng sịt mũi. Tôi nhìn quanh cho tới

khi nhận ra một hình người bé nhỏ đang ngồi thu lu dưới đất nhìn ngọn lửa
đằng xa. Là Jacob. Tôi đến chỗ thằng bé, ngồi xuống bên cạnh và kéo nó
vào lòng. Argos vẫn không rời Jacob từ ngày có hỏa hoạn. Giờ nó cứ dũi
cái mũi lạnh toát vào tay tôi.

- Cháu không định làm thế! - Nó nói.

Kể từ lúc chúng tôi thoát ra khỏi đó, nó chẳng làm gì ngoài việc liên

tục xin lỗi vì đã gây ra đám cháy. Tôi suỵt khẽ rồi hôn lên tóc thằng bé.

- Cháu xin lỗi. - Nó vừa nói vừa thổn thức và tôi phải ôm nó chặt hơn.

Nỗi tiếc nuối ân hận bao trùm cả hai và tôi không muốn để những ý nghĩ tội
lỗi này song hành suốt cuộc đời đứa trẻ.

- Cô có thể kể cháu nghe một bí mật được không? - Tôi thì thầm.

Tiếng thổn thức trở thành tiếng sụt sịt và tôi thấy nó gật đầu.

- Mẹ cô vẫn kể cho cô nghe về đại dương và những ngôi nhà cao hơn

cả ngọn cây, cao đến tận trời. Cả những người đã đặt chân lên mặt trăng
nữa.

Nó cười khúc khích.

- Cô lại bịa chuyện rồi, cô Mary!

Nó nói thế nhưng tôi biết chắc rằng nó rất muốn tin tôi. Tôi nghiêng

người và thì thầm.

- Đó là sự thật, và cô có bằng chứng.

Tôi rút cuốn sách có tấm ảnh New York city vẫn để trong áo và đưa

cho nó xem bức hình. Nó gí sát mặt và nheo mắt. Ánh sáng từ đám lửa đằng
xa chỉ đủ tỏ đường viền mờ mờ của những tòa nhà. Tôi thấy nó nín thở rồi
lại thở hắt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.