RỪNG RĂNG-TAY - Trang 322

Tôi đấm đá điên cuồng, nhưng lại có thứ gì đó lôi tóc tôi. Đầu tôi lại

nhô được lên khỏi mặt nước và trong khoảnh khắc, tôi tin chắc rằng người
đang cứu mình là Jed. Anh là người đã kéo tôi lên khỏi mặt nước.

Nhưng rồi tôi lại nhìn thấy những khuôn mặt, những nỗi đói khát,

những hàm răng. Tôi vùng vẫy bằng tất cả sức tàn còn lại. Dòng nước cuộn
lấy tôi trong khi tôi cố chống lại sức nước. Chớp lóe trên bầu trời và tôi có
thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, nhìn rõ những thân hình lẫn trong những
đám rác trôi nổi đang tạo thành một đống hỗn độn quay cuồng giữa dòng
nước.

Và sau đó, mọi thứ chìm vào hư vô.

Trong giấc mộng, tôi thấy mình quay lại khoảnh đất trống giữa rừng

già. Xơ Tabitha đã đưa tôi đến đó qua những hầm ngầm dưới nhà thờ. Cánh
rừng tĩnh lặng. Không cả tiếng muỗi vo ve, không tiếng chim hót và tôi
hoàn toàn cô độc. Đột nhiên, mọi thứ xung quanh tôi sụp xuống. Những
tiếng la hét dội lại, đấy chính là tiếng hét của mẹ tôi lúc Tái sinh. Những
sinh vật Vùng vô định túa vào tôi từ trong rừng rậm. Tất cả bọn chúng đều
mặc áo khoác đỏ và phóng đến với tốc độ kinh hồn. Trong số đó có mẹ tôi,
cả Jed, Cass, Harry và Jacob. Những khuôn mặt từ từ tiến lại gần tôi với
ánh mắt đói khát.

Nỗi kinh hoàng tràn ngập cho tới khi tôi nhớ ra những dãy hàng rào.

Tôi được hàng rào bảo vệ kia mà. Tôi bò trên đất để tìm lối vào đường hầm
nhưng nó đã biến mất. Mặt đất trống trơn. Thậm chí còn không có một cành
cây để làm vũ khí. Những sinh vật vẫn đang lao sầm vào hàng rào sắt.
Chúng vừa đẩy vừa kéo. Đầu tôi ong ong những tiếng rên rỉ của bọn chúng.

Chúng đang réo gọi tôi.

- Mary... Mary... Mary...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.