RỪNG RĂNG-TAY - Trang 324

36

Tôi thức dậy vì tiếng gió xào xạc qua những ngọn cây. Tôi nằm ngửa,

nước chờn vờn trên những ngón chân. Đất dưới lưng tôi rất khác thường.
Nó ẩm ướt, mềm mại và trơn nhẵn.

Tôi cố mở to mắt nhưng ánh mặt trời khiến tôi chói lòa. Đầu tôi đau

như búa bổ. Toàn thân nhức nhối và đau đớn khiến tôi phải buột ra một
tiếng rên khẽ.

Một lúc lâu tôi cứ nằm như thế. Chỉ hít thở, nhớ lại giấc mơ vừa qua

và gặm nhấm nỗi day dứt vì để mất Jed. Tôi muốn co mình lại, muốn giật
mạnh tóc nhưng người tôi đau quá. Tôi đành để yên cho nước cù vào gan
bàn chân, để cho ánh mặt trời làm ấm áp đôi má và cơ thể thì không ngớt
run lên. Tiếng gió thổi qua ngọn cây êm đềm như dỗ dành, như xoa dịu.
Suýt nữa tôi lại trôi vào giấc ngủ lịm, khoan khoái khi quên được cảm giác
về khu rừng, về Jed, về niềm hy vọng, Vùng vô định và giấc mơ kinh khủng
vừa rồi.

Nhưng rồi có tiếng ai đó sượt qua đầu tôi. Đó là tiếng đào bới, tiếng

một cái thuổng đang va vào vào những rễ cây và ngập lưỡi vào đất mềm.
Lưỡi thuổng được rút ra khỏi đất rồi lại cắm ngập xuống.

Thứ âm thanh quen thuộc ấy làm tôi thoáng mỉm cười. Mùa gặt. Đây

là lúc chào đón mặt trời và mùa xuân. Âm thanh rõ dần rồi lặp đi lặp lại,
hòa cùng tiếng gió xào qua những tán cây như một bản nhạc du dương.

Một cái bóng đổ xuống mặt và tôi mở choàng mắt đúng vào lúc nhìn

thấy một người đàn ông cầm cái thuổng đứng phía trên. Anh ta đang nâng
lưỡi thuổng lên quá đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.