RỪNG RĂNG-TAY - Trang 326

Tôi đứng lên, lảo đảo suýt ngã rồi bắt đầu chạy dọc bờ biển. Tôi kiểm

tra từng cái xác bị đánh dạt vào bờ. Hầu hết những cái xác này đều bị toác
đầu. Không nghi ngờ gì nữa, đó là vết tích của cái thuổng mà người đàn ông
đang réo gọi sau lưng tôi đã sử dụng.

- Cô đang tìm gì thế? - Anh ta hét lên.

- Anh trai tôi. - Tôi cũng hét lại. - Anh ấy đi cùng tôi và bây giờ...

Có đến hàng vài trăm cái xác của các sinh vật Vùng vô định rải rác

trên bãi biển và tôi đang định lật một cái xác lên để xem mặt thì người đàn
ông đã đuổi kịp và ngăn tôi lại.

- Thôi nào. Xem cô đang làm gì kìa. Một số Mudo trong đám này vẫn

chưa hết nguy hiểm đâu.

Anh ta đẩy tôi sang bên và lấy cây thuổng lật cái xác lại. Tôi đưa tay

lên ôm mặt nhưng vẫn nhìn hé qua những kẽ ngón tay. Nhưng đó không
phải là Jed. Chúng tôi làm thế với tất cả những cái xác dạt vào bãi biển.
Lòng dạ tôi nhộn nhạo và tôi cầu trời rằng mình không phải là người đã gây
ra cái chết của anh trai. Người đàn ông kiên nhẫn dẫn tôi đi qua hết cái xác
nọ đến cái xác kia, lật chúng lên cho tôi xem mặt rồi sau đó nhanh chóng
cắt đầu chúng, thản nhiên như khi đào đất.

Chúng tôi đã xem xét toàn bộ những cái xác nhưng không tìm thấy

Jed.

- Ở đây có nhiều bờ biển lắm. - Cuối cùng người đàn ông cũng lên

tiếng. - Biết đâu anh ta đã bị dạt vào một khúc khác. Rời khỏi vịnh này rất
nguy hiểm nhưng tôi có thể đưa cô đi nếu cô muốn. Hoặc có thể anh ta vẫn
đang ở đâu đó quanh đây. Làm sao mà biết được. Thường thì sau những cơn
bão như đêm qua, sẽ còn rất nhiều thứ bị đánh dạt vào bờ rải rác trong vài
ngày nữa.

Tôi bước ra sát mép nước khiến người đàn ông phải đi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.