đã trở thành bạn của đôi vợ chồng trẻ và cha đỡ đầu của đứa con đầu lòng.
Rosemary và khi ông chết ông đã để lại toàn bộ tài sản cho cô bé.
Bà Drake thấy câu chuyện đó thật cảm động và bà cảm phục hành động của
Paul đã cho con gái đỡ đầu thừa kế toàn bộ di sản.
- Bởi vì đây là một gia tài đáng kể! Ông sẽ nói tiền không phải là tất cả…
và cái chết của Rosemary tội nghiệp là một minh chứng! Iris cũng giầu có
nhưng cô bé cũng chẳng hạnh phúc hơn!
Được Race khuyến khích và hiếm khi có được người chịu ngồi lắng nghe
mình nói với vẻ tán thưởng như vậy, bà Drake nói tiếp:
- Cô bé ấy làm tôi lo lắng và đây là một trách nhiệm nặng nề. Ai cũng biết
rằng sau cái chết của chị cô ấy, thì cô ấy trở thành một đám rất hời. Tôi
phải cảnh giác và xua đi những kẻ cầu hôn không xứng đáng, nhưng tôi
cũng chẳng thể làm được gì nhiều. Ngày trước thì người ta kiểm soát được
các cô gái trẻ. Bây giờ các cô ấy làm những gì họ thích! Iris có những
người bạn mà tôi không hề biết. Tôi nài nỉ cô ấy đưa bạn về nhà nhưng
hình như họ không vội đến. Đấy là một vấn đề làm George buồn phiền và
tôi hiểu cậu ấy. Lại còn có một anh chàng Browne nào đó. Tôi chưa bao giờ
gặp anh ta nhưng Iris và anh ta đi với nhau suốt ngày và tôi thấy thế hơi
quá. George không thích cậu ta và nếu nói về việc đánh giá con người thì ta
có thể tin tưởng vào đàn ông. Tôi nhớ lại một người quản lý tên là đại tá
Pusey. Tôi nghĩ rất tốt về ông ta nhưng chồng tôi lại luôn giữ khoảng cách
và khuyên tôi cũng nên làm thế. Vậy là vào một ngày chủ nhật, ngay giữa
nhà thờ, ông đại tá đã ngã vật xuống đất say bí tỉ. Sau đó, luôn là sau chứ
không phải trước - chúng tôi đã biết rằng ông ấy thường mua 12 chai rượu
cognac một lúc. Chúng tôi không gặp gỡ ông ta nữa và điều đó làm cho tôi
buồn vì đấy là một người rất sùng đạo mặc dù hơi giáo điều một tí. Ông