SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 110

mạnh mảnh giấy ghi số điện thoại, giọng điệu chỉ trích khiến sắc mặt anh tối sầm
lại.

“Anh cũng đâu muốn tàn nhẫn như vậy!” Anh vùi mặt vào lòng bàn tay,

“Em bảo anh phải nói với nó thế nào? Tiểu Dịch đừng chờ đợi nữa! Bố mẹ không
về thăm em đâu, họ đã ly hôn từ lâu rồi! Tiểu Dịch đừng gọi anh là anh trai, giờ anh
đã thành con của người khác! Những điều ấy, em bảo anh phải nói với nó thế nào!
Lúc đó bọn anh vẫn chỉ là những đứa trẻ!”

Cổ họng tắc nghẹn, xót xa, nóng rực, hồi lâu tôi mới nghe giọng mình cất

lên: “Nhất định cậu ấy đã cảm thấy mình bị bỏ rơi…”

Anh khựng lại không nói năng gì một lúc lâu, cảm xúc đè nén ánh lên trong

đôi mắt, cuối cùng anh thốt ra một tiếng thở dài: “Chẳng ai tàn nhẫn với ai cả, vốn
dĩ khi trưởng thành con người ta luôn phải đối diện với việc vứt bỏ và bị vứt bỏ, đó
là sự kiên cường nó cần phải học.”

Bỏ lại tất cả ở Đài Loan, sau khi đến Anh, mới phát hiện hóa ra mình từ lâu

đã bị tất cả bỏ lại.

Khoảnh khắc lời nói dối bị vỡ vụn luôn khiến ta tổn thương hơn nhiều so với

sự thật được che đậy lâu ngày, cậu ấy chịu đựng mọi thứ, như bao năm qua kiêu
ngạo và cô độc đóng chặt trái tim mình, đây là nguyên nhân Trình Dịch không
muốn liên lạc với bất kỳ ai ư!

Khi biết được mọi chuyện, khóe mắt tôi chợt cay sè, giống như bóc từng lớp

hành tây, xót đến mức không tài nào mở mắt.

“Muốn khóc thì khóc đi anh đâu cười em.” Sư huynh khum mu bàn tay nhẹ

nhàng lau khóe mắt tôi.

“Bị bụi bay vào mắt…” tôi cãi, ra sức chớp mắt cố kìm nén cảm xúc, “khó

chịu lắm ấy.”

“Nhắm mắt vào, anh thổi giúp em.” Anh cười nhạt, rất tự nhiên tiếp lời tôi.
Tôi nhắm mắt, mí mắt chạm phải đầu ngón tay se lạnh của anh, hơi thở nóng

rực phả ra từ miệng anh quẩn quanh trên khuôn mặt, cảm giác nóng lạnh rõ rệt chợt
khiến tôi nhận ra tình huống này có phần mờ ám, tôi hoảng loạn mở mắt, liền bắt
gặp đôi mắt trong veo ôn hòa của anh ngay sát gần.

Trước mặt Trình Dịch, tôi đã từng biết bao sợ hãi, biết bao rón rén khi thích

cậu, sau đó tôi phải lấy hết dũng khí mới có thể tỏ tình với cậu, còn cậu lại keo kiệt
không chịu nói thành lời, cuối cùng, tôi phải nhẫn nhịn biết bao, kiên cường biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.