SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 121

nhạo sự tỉnh ngộ muộn màng của tôi!

Tôi đã mệt mỏi rã rời, thậm chí chẳng còn quan tâm cậu sống có tốt không,

tại sao hai năm qua không liên lạc với tôi, liệu vẫn còn thích tôi chứ? Đáp án đã quá
rõ ràng!

Đối với cậu ấy, tôi chỉ là một con cún lăng xăng chạy bên, lúc vui sẽ chơi

đùa cùng, nói thích tôi, khích lệ tôi hãy cứ tiếp tục vẫy đuôi nũng nịu, hãy cứ cố
gắng bày ra những trò ngu ngốc mua vui, thỏa mãn thói ham hư vinh của cậu, đợi
đến khi cậu dùng hết sự thương hại, phủi mông quay người bỏ đi, ngay cả những lời
giả dối cũng chẳng buồn nói!

“Tớ hiểu rồi.” Tôi mệt lắm, đến mức chẳng còn sức để truy hỏi.
Hóa ra đau lòng đến cực độ, lại là một nỗi tê dại.

Giọng lạnh nhạt như chẳng còn cảm xúc, tôi nói với cậu ấy: “Hiện giờ tớ

sống rất tốt, nếu có thể không phải gặp cậu, không nghe thấy giọng cậu sẽ càng tốt
hơn!”

Vậy đấy, không đợi cậu mở lời, tôi cúp máy, trả di động cho Bưởi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.