SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 125

Tôi nắm chặt nút chết không buông, dựa vào đâu bám víu lấy tình cảm của

người con trai khác?

***

Cô chủ nhiệm nói đúng, quả nhiên tình yêu là nấm mồ của học sinh cấp ba.
Thi cuối kỳ tôi làm bài cực kỳ ngớ ngẩn, môn toán vốn đã cao xa vời vợi,

lần này còn sa vào cảnh ngộ nghỉ hè phải đi ôn thi lại.

Bưởi cũng chẳng khá khẩm hơn, thành tích trượt từ số một xuống số sáu, tôi

cũng rơi xuống số sáu, có điều nó đứng thứ sáu từ trên xuống, còn tôi thứ sáu từ
dưới lên!

Bưởi đang tính thi vào đại học ngành Thiết kế công nghiệp bằng hình thức

phỏng vấn, xếp hạng cuối kỳ hai năm lớp mười một vô cùng quan trọng với nó, thấy
hồ sơ xét tuyển đã dính điểm trừ, nó gần như ném cả mùa hè vào việc chuẩn bị cho
bộ portfolio, cả ngày cầm cưa dây, dao rọc giấy lăn lóc giữa đống mô hình.

Có lần, mẹ bắt tôi mang đến cho nó ít sa lát bà tự tay làm, vừa mới nhấn

chuông cửa đã thấy Bưởi từ trong sân bước ra, tóc tai rối bù hình như còn dính cả
sơn màu, bên dưới lúm đồng điếu ngây thơ… e hèm, nó cởi trần, nhìn là biết thể
dục thể thao rất chăm chỉ, dù nghỉ hè cũng không quên vận động.

Đợi đã, mình đang nghĩ gì vậy, nói chính xác tôi đã tỏ tình và bị nó từ chối

đấy, đâu cần phải kích thích tôi như vậy!

Tóm lại, tôi ngại ngùng nhìn nó, đặt đồ ăn trước cửa rồi chạy mất.
Nhân dịp nghỉ hè Giang Giai Lăng cùng anh người yêu không quân đi Hoa

Liên thác loạn vài ngày. Nó lên đường được thuận lợi như vậy không thể không kể
đến công lao của đứa bạn thân sống chết có nhau kiêm quả bom mù thượng hạng là
tôi. Không những phối hợp kẻ tung người hứng lừa bố mẹ nó xin cho sang nhà tôi ở
chơi mấy ngày, tôi còn giúp nó ký tên vào giấy cam đoan của phụ huynh trẻ vị
thành niên cho hàng loạt trò mạo hiểm như diều lượn, dù lượn, nhảy bungee, hại tôi
nơm nớp lo sợ suốt mấy ngày.

Thật ra, tôi còn biết được một bí mật không thể nói, cảm giác như tiễn chân

đứa bạn thân bước qua ngưỡng cửa trưởng thành, chỉ có điều lúc ấy chẳng ai nói
thẳng toẹt ra. Cuối cùng khi nó trở về, xách hai hộp mochi đến thăm tôi, tôi không
kìm lòng nổi ôm chầm lấy nó hồi lâu.

“Ê, Vương Hiểu Hạ, mày lên cơn thần kinh à?” Nó vỗ lưng tôi, đôi má ửng

hồng, nụ cười tươi tắn ngọt ngào lóa mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.