SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 148

Lông mi của Trình Dịch khẽ rung rinh, môi lại bắt đầu mím chặt, vẻ mặt

bình tĩnh.

Nếu đã bị phát hiện, tiếp tục giả vờ thẹn thùng chắc chắn không phải phong

cách của Vương Hiểu Hạ, không né tránh cũng không dãn khoảng cách, tôi nghe
thấy giọng mình trở nên bình tĩnh: “Nếu để phái nữ chủ động rất không hay, vậy
phái nam chủ động đi!”

Cậu khẽ bật cười, chậm rãi cúi người xuống, khuôn mặt dần phóng to trước

mắt tôi, đôi môi hé mở từ từ tiến lại gần, hơi thở như muốn thiêu đốt từng sợi lông
mi, tôi bất giác nheo mắt, đầu óc u mê hỗn loạn chỉ để lại một dấu hỏi: Trình Dịch,
cậu muốn hôn tớ sao?

Môi cậu sượt qua má tôi, cực nhẹ nhàng cực dịu dàng, nhưng không phải

hôn, chỉ như ngọn gió đêm hiu hiu bên má, đến tai, rồi tới cổ… sau đó cậu vươn dài
cánh tay nhặt cuốn sách dưới sàn lên.

“Sách của tớ bị rơi.” Cậu nói.

Mấy lời khó nuốt trôi xuống bụng liền hóa thành dòng máu nóng cuộn trào

nơi cổ họng, tôi ngoảnh mặt đi nói khẽ: “Tớ đi ngủ đây” rồi đứng thẳng người dậy.
Bàn tay còn lại của Trình Dịch lập tức nắm lấy cổ tay tôi, rất mạnh, khiến tôi ngã
xuống ghế xô pha bên cạnh cậu.

“Tóc cậu vẫn còn ướt…” cậu hạ giọng: “sấy khô rồi hẵng ngủ.”
Cậu cầm chiếc máy sấy trên bàn trà lên, tôi xòe tay đón lấy theo bản năng,

nhưng cậu xê người nói: “Quay lưng lại.”

Tôi ngẩn ngơ mất ba giây mới ý thức được, hóa ra Trình Dịch muốn sấy tóc

cho mình.

Phạm quy quá rồi đấy! Tuy nhiên dịch vụ phạm quy kiểu này, nếu từ chối thì

ngay cả tôi cũng không thể tha thứ cho mình.

Tôi quay người, hơi cúi đầu, cảm giác ngón tay Trình Dịch đang lùa vào mái

tóc ướt sũng của mình, luồng gió ấm áp phả ra từ chiếc máy sấy thổi bay từng sợi
tóc, trò trêu ghẹo mơ hồ sau cổ và tai truyền tới từng đợt tê dại ngưa ngứa.

“Trình Dịch…”
“Ơi?”
“Xin lỗi.” Tôi nói.

“Xin lỗi điều gì?” Cậu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.