SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 168

“Giờ mày mới biết à! Tao đã nói đầu óc Trình Dịch có vấn đề mà, lại đi

thích đứa thô lỗ như mày.”

“Nói không chừng do kiếp trước cậu ấy nợ tao.”

“Cũng may tao không nợ mày.”
Nó một câu tôi một câu, cứ vậy, cảm giác thân thuộc dường như lại quay trở

về bên chúng tôi, vết rạn vỡ kia tựa hồ chưa từng tồn tại.

“Không phải lúc trước mày cũng thừa nhận thích tao sao?”

“Cũng may giờ tao tỉnh ngộ rồi!”
Tôi và Bưởi nhìn nhau cười.
Nhanh chóng dọn dẹp xong văn phòng câu lạc bộ, trên đường về nhà, nhìn

hai chiếc bóng kề vai bước đi dưới ánh đèn đường, tôi thầm nhủ, sau này rất khó có
lại thời khắc này nhỉ?

“Coca?” Bưởi đưa tôi một lon Coca, ngón tay dính hơi nước trên thân lon,

vô ý chạm phải tôi, đôi chút lành lạnh.

“Cảm ơn.” Tôi nói.
Bưởi lại ngây người, quay mặt đi, yên lặng uống Coca.

Sự im lặng kéo dãn bước chân chúng tôi, càng đi càng chậm, đang lúc tưởng

chẳng thể đi tới điểm tận cùng thì rẽ ở góc đường, đã đến nhà tôi.

“Tạm biệt!” Bưởi nói.
Tạm biệt.

Còn nữa, tao xin lỗi.
Quay người đi vài bước, chợt di động trong túi áo rung lên, tôi nghe máy.
“Ê, hứa với tao một chuyện được không?” Bưởi nói, giọng loáng thoáng

truyền tới từ sau lưng tôi.

“Được.” Tôi không quay đầu lại, nhưng biết Bưởi vẫn đứng ở đó chưa rời

đi.

“Còn chưa nghe hết đã đồng ý luôn sao?”
“Quen tao lâu như vậy, đâu phải mày không biết,” tôi mỉm cười, “trước giờ

tao đối xử với bạn bè cần là có ngay, xả thân vì nghĩa!”

“Tao hiểu rõ cá tính bọn con gái Thiên Yết mà.” Giọng nó có phần đắc ý,

ngập ngừng một lúc, nó mới nói: “Vậy thì hứa với tao, mãi mãi, đừng bao giờ nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.