SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 18

Tình yêu của chúng tôi có khởi đầu, trong quá trình cũng có nhiều niềm vui,

tại sao lại kết thúc như vậy?

Còn chưa kịp lật xem nội dung bên trong tấm thiệp, di động trong túi áo đã

đổ chuông, tôi đút tấm thiệp vào phong bì, nhét xuống túi, hít thở sâu rồi nhận điện
thoại.

“Bưởi à, tao đến rồi, mày căn giờ chuẩn thật đấy.” Tôi mỉm cười: “Đến đón

tao hả? Tất nhiên cảm động rồi... cảm động phát khóc đây!”

Che đậy giỏi lắm, Vương Hiểu Hạ, mấy năm qua đúng là không hề sống phí.
“Em để quên đồ trên tàu rồi!” Đôi tình nhân mang dáng vẻ học trò đứng

phía trước tôi, cô bé khóc thút thít, cậu bé choàng lấy vai cô bé: “Không sao, nếu
quan trọng thì bọn mình quay lại tìm...” Nhờ cậu bé nhẹ nhàng an ủi, cô bé nhanh
chóng lấy lại nụ cười, đưa mu bàn tay quệt nước mắt vương trên má, hai người tay
trong tay biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Để quên.
Hẳn cũng có thứ gì rất quan trọng tôi đã đánh rơi trong miền ký ức ấy...
Năm tháng thanh xuân dường như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, chẳng

rõ tự lúc nào đã rời xa tôi đến thế...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.