SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 205

Tôi nói rất bé, quàng tay lên cổ Bưởi ghé sát tai nó thì thầm, nhưng tôi quên

mất chiếc headset của nó vẫn chưa tắt, câu nói ấy lọt qua loa khuếch đại vang lên,
phá vỡ sự tĩnh lặng, rõ nét và tàn nhẫn, nhất định có thể ác độc đâm trúng chỗ hiểm
của ai kia.

Tôi cố tình quên headset của Bưởi chưa tắt.

Tôi đang ám chỉ với người ấy, nếu như không có anh, chắc chắn tôi đã sớm

yêu Bưởi rồi...

Có rất nhiều kiểu chia tay, nhưng tôi khăng khăng chọn kiểu cũ rích nhất.

Mặc dù cũ, nhưng cũng là phương thức giải quyết nhanh gọn dứt khoát nhất.

Bởi câu nói của tôi gần như lời tỏ tình, hiện trường dần trở nên huyên náo,

khán giả sục sôi đến đỉnh điểm.

Bưởi lập tức quẳng headset đi, kéo tôi qua một bên.
Mặt bàng hoàng, giọng trầm khàn hỏi: “Trình Dịch nhìn thấy rồi à?”
Ừ, nhìn rất rõ ràng.

“Vương Hiểu Hạ, mày lợi dụng tao?” Quả nhiên Bưởi rất tức giận.
Xin lỗi.
“Mày có biết làm thế rất tàn nhẫn với Trình Dịch không?”

Xin lỗi.
“Mày có biết làm thế cũng rất tàn nhẫn với tao không?” Nó nói, ánh mắt sao

dịu dàng mà lại bi thương đến thế, như biển xanh sâu thẳm bao dung cho sự bỉ ổi và
hèn nhát của tôi.

Dường như có cơn gió ùa tới, tôi lạnh đến run rẩy, Bưởi khẽ thở dài, cánh

tay thu lại ôm chặt tôi vào lòng, nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy:
“Nghe đây, tao chỉ giúp mày lần này thôi.”

Bị Bưởi ôm chặt trong lòng, má tôi áp lên ngực nó, làn hơi ấm áp cũng rất

nóng bỏng, làm tan chảy giá lạnh đang ngưng đọng trong đôi mắt tôi, nước mắt lăn
dài như chẳng thể kìm nén.

“Đừng khóc.” Bưởi bất lực, lấy ống tay áo khoác thô lỗ quệt lên mặt tôi:

“Mày khóc thực sự rất xấu!”

“Bụi bay vào mắt thôi.” Tôi mãi mãi chỉ dùng một lý do để lấp liếm.

Bưởi mỉm cười, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu tôi, sững sờ, nhanh chóng nói:

“Cười lên đi, Trình Dịch đang lại gần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.