SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 240

“Quả đúng là anh rất thiếu tiền.” Trình Dịch cười nhẹ bẫng, trong lúc tôi

không hề phòng bị, bất chợt hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi.

Phần da thịt bị anh hôn, thoáng chốc nóng rực như thanh sắt trong lò lửa.

“Có số tiền này, không những có thể xây một phòng máy tính cho bọn trẻ

trong trung tâm hỗ trợ gia đình,” anh tính toán rất nghiêm túc: “còn đủ một năm bữa
trưa dinh dưỡng nữa.”

“Không được! Đùa kiểu gì vậy!” Tôi buột miệng thốt ra, chẳng thèm suy

nghĩ: “Nhẫn phải trả lại cho người ta đấy!”

“Ô? Tại sao phải trả lại?”

“Bởi vì...” Vì chiếc nhẫn đó là bị ép đeo, tôi không hề có ý định cưới Leon.
Tôi bất thình lình ngậm chặt lời vừa ra tới miệng, quay ngoắt đi, nói: “Liên

quan quái gì đến anh!”

Trình Dịch, tên tâm địa xấu xa, hết lần này đến lần khác tìm cách moi tin từ

tôi. Vương Hiểu Hạ, mày cực kỳ vô dụng!

“Đền thì đền!” Tôi kìm nén dòng máu đen đang cuộn trào trong lồng ngực,

ngậm nỗi uất hận: “Coi như bà đây đi làm từ thiện!”

“Trung tâm hỗ trợ gia đình sẽ tặng em một tấm biển, bên trên ghi ‘Hết lòng

vì công ích’.”

“Cảm ơn, không cần!” Bỏ tiền trừ họa, tôi như nhìn thấy bốn em tiền giấy

đứng xếp hàng vẫy tay chào từ biệt mình.

“Vậy, đền tiền rồi coi như đã hòa giải xong đúng không? Sáu năm lăn lộn

trên thương trường nói chung cũng học được không ít kỹ xảo đàm phán, tôi nở nụ
cười chuyên nghiệp, “Có thể phiền ngài kiểm sát viên Trình hủy bỏ đơn kiện
không?”

“Không được.” Trình Dịch lập tức từ chối.
“Tại sao không được?” Nụ cười thoáng chốc vỡ vụn.

“Bởi vì em đã chạy trốn.” Anh nhấn mạnh: “Đó gọi là ‘gây tai nạn bỏ

trốn’!”

Chủ đề lại quay về điểm xuất phát, tôi gần như sắp phát điên, tiếp tục nhẫn

nhịn, hít thở thật sâu, nói: “Liên quan gì? Tôi nhận tội đồng thời cũng đồng ý đền
tiền, chúng ta hòa giải!”

“Gây tai nạn bỏ trốn là tội hình sự.” Trình Dịch nói nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.