SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 26

vẫn còn nằm rên rỉ trên giường, một phút sau, đôi chân đã không chịu nghe lời lao
thẳng tới phòng luyện hát.

Hôm ấy, sáng sớm mưa phùn lất phất bay, khi tôi tới phòng tập của dàn hợp

xướng, Trình Dịch đã ngồi đàn một bản nhạc, giai điệu nghe có vẻ bi thương, nhưng
khuôn mặt cậu lại phảng phất nụ cười, nét mặt dịu dàng thư thái.

“Bài này tên là The Rose. ” Cậu có vẻ rất xúc động, còn khẽ ngân nga.
Oa! Lần đầu tiên Trình Dịch chủ động bắt chuyện, lại còn hát cho tôi nghe

nữa.

Nhưng, đứa bình thường mau mồm mau miệng, thao thao bất tuyệt, khéo ăn

khéo nói là tôi, chẳng ngờ giờ phút này lại câm như hến.

“Ừm.” Tôi nuốt nước miếng, mặt nóng bừng, cổ họng đau rát.
Bỗng cậu tiến tới, đưa tay sờ trán tôi. Cái mát lạnh từ lòng bàn tay cậu

truyền tới khiến tôi giật mình, bất giác rụt cổ lại.

“Cậu bị cảm à.” Cậu khẽ nhíu mày.

“Ha ha, tớ có cảm đâu, tớ khỏe lắm...” Tôi lè lưỡi.
Cậu cởi áo khoác ngoài, choàng lên người tôi: “Hôm nay trời sẽ mưa suốt

đấy, lạnh lắm, mai trả tớ cũng được.”

Trên áo khoác vẫn còn lưu hơi ấm của cậu, dường như vương vất cả hương

sả chanh thoang thoảng, thanh mát mà ngọt ngào.

“Cảm ơn cậu.” Tôi cười ngây ngô.
“Việc nên làm mà.” Cậu liếc tôi, mặt tỉnh bơ, “Sắp thi đấu rồi, cẩn thận đừng

lây bệnh cho người khác.” Giọng điệu lạnh nhạt, nói đoạn, lại quay về ngồi trước
cây đàn piano.

Sắp thi đấu rồi, cẩn thận đừng lây bệnh cho người khác?!

Cái con người này sao có thể kỳ cục như vậy, nói mấy câu dễ nghe thì chết

à?

“Trình Dịch!”
Một giọng con gái vui tươi trong trẻo vang lên, cậu ngẩng đầu nhìn.

Lý Tuyết Nhi xuất hiện trước cửa phòng tập, tung tăng đi tới trước piano,

thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay thon dài gõ lên phím đàn một chuỗi
những nốt nhạc.

“Vừa nãy cậu đàn bài này đúng không?” Cô nàng nhìn cậu cười khúc khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.