SA HUỲNH - Trang 105

không?
- Tại sao?
Hoàng móc túi lấy ra một vật rồi cười hỏi.
- Sa Huỳnh biết vật này không?
Mặt hồng lên ni cô cười bẽn lẻn.
- Biết... Nhật ký của tôi...
Đặt quyển nhật ký lên bàn, chỉ vào một lỗ tròn cháy xám vàng Hoàng
nghiêm nghị nói.
- Nhờ nó đó... Từ khi nhận được quyển nhật ký của Sa Huỳnh tôi luôn luôn
giữ nó trong túi áo bên trái của mình. Viên đạn bắn trúng quyển nhật ký dày
cộm, dài mấy trăm trang. Nhờ đó tôi không chết mà chỉ bị thương. Có một
điều kỳ lạ là viên đạn trúng ngay vào trang nhật ký mà Sa Huỳnh viết ba
chữ " tôi yêu ông ". Một điều vô cùng kỳ diệu và diễm lệ nữa là viên đạn lại
trúng ngay chữ " yêu " trong ba chữ tôi yêu ông... Nhờ quyển nhật ký của
Sa Huỳnh... Nhờ tình yêu của Sa Huỳnh mà tôi không chết...
Mắt rưng rưng lệ ni cô nhìn người lính đang ngồi trước mặt mình. Phải kềm
hãm lắm Sa Huỳnh mới không bật thành tiếng khóc hay nắm lấy bàn tay
xạm nắng của người lính chiến.
- Tôi nghĩ Phật tổ từ bi đã phù hộ và chở che cho ông...
Dù trong thâm tâm không hẳn đồng ý nhưng Hoàng cũng gật đầu nhìn
nhận. Có lẽ cảm nhận ra điều đó nên Sa Huỳnh cười tiếp.
- Ngoài ra tình yêu của ông...
Hoàng ngắt lời.
- Tình yêu của Sa Huỳnh...
Người lính biệt động quân si tình nhìn người đang đối mặt với mình qua
chiếc bàn nhỏ hẹp với vẻ mê man và đắm đuối. Sa Huỳnh cúi đầu xuống để
tránh cái nhìn nồng nàn tình tự đó bởi vì nó giống như thứ lửa đun sôi tình
cảm trong lòng mình. Sa Huỳnh biết tình cảm của mình giống như nồi nước
đang được đặt trên lò lửa mà than củi là tia nhìn, nụ cười, ánh mắt, tiếng
nói của Hoàng. Hằng ngày Sa Huỳnh phải tụng kinh nhiều hơn, cầu nguyện
nhiều hơn, phải lần tràng hạt nhiều hơn để cầu xin Phật tổ nhiệm mầu giúp
mình có đủ sức mạnh để không sa vào vòng tình nghiệt. Tuy nhiên hình ảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.