SA HUỲNH - Trang 104

ít...
- Mô Phật... Thí chủ có thành tâm thời chùa xin nhận...
Chuyện trò mấy câu sư cụ cáo từ lui về phòng riêng. Ngồi đối diện qua
chiếc bàn quen thuộc Sa Huỳnh im lặng lắng nghe Hoàng kể chuyện lính.
Anh thong thả kể những ngày mình ở Tây Ninh, rồi về An Lộc, bị thương
xuýt chết, nằm nhà thương mấy tháng trời mới lành rồi sau đó đổi ra vùng
1.
- Mấy tháng ông không viết thư cho tôi làm tôi sợ quá. Tôi vừa lo, vừa
buồn, vừa mừng...
Thấy Hoàng nhìn mình dò hỏi Sa Huỳnh nhẹ giải thích.
- Tôi lo ông chết. Tôi mừng vì nghĩ ông đã quên tôi. Tôi cũng buồn vì
không nhận được thư của ông. Tôi buồn vì tưởng ông quên tôi...
Hoàng cười cười.
- Sa Huỳnh buồn nhiều hay mừng nhiều?
- Không biết... Ông hỏi để làm chi vậy?
Sa Huỳnh trả lời. Ánh mắt đăm chiêu của ni cô nhìn vào khoảng không rồi
tiếng nói từ từ vang lên.
- Tôi nghĩ nếu ông quên tôi chắc tôi buồn nhiều hơn vui...
Hoàng cảm thấy lòng mình rộn rã vui mừng vì câu trả lời này.
- Ni cô biết không... Sa Huỳnh biết không... Tôi bị trúng đạn ngay tim mà
không chết...
- Ông nói thật... Hoàng nói thật hay giỡn...
- Thật mà...
Vừa nói Hoàng vừa cởi áo ra.
- Mô Phật...
Sa Huỳnh chỉ biết kêu lên hai chữ khi nhìn thấy vết sẹo dài cỡ ngón tay
ngay ngực trái của Hoàng. Không nhịn được người ni cô đưa tay sờ nhẹ
vào vết sẹo trong lúc cười hỏi.
- Có đau không Hoàng?
Cảm thấy câu hỏi của mình hơi thân mật ni cô cười chữa.
- Bị thương có đau lắm không ông Hoàng?
- Đau chứ. Sa Huỳnh biết tại sao tôi bị thương ngay ngực mà không chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.