SA HUỲNH - Trang 109

- Ổng còn dặn tôi là ni cô cần thứ gì cứ bảo tôi mua...
- Mô Phật... Nhờ ông nói lại với đại úy Hoàng là tôi cám ơn. Ông đại úy
cho cái gì tôi nhận cái đó. Chùa không có đòi hỏi gì hết...
Thượng sĩ Minh gật đầu cười.
- Sáng mai tôi sẽ đi Tam Quan sớm để mua đồ rồi trở về. Chắc phải chiều
tôi mới mang lên cho ni cô được...
- Mô Phật... Lúc nào ông mang lên cũng được...
Hoàng cười cười khi nghe ông thượng sĩ thường vụ của mình báo cáo lại
những lời của Sa Huỳnh.
- Đây là danh sách và tiền để ông mua cho chùa...
Cầm tiền và danh sách Minh nói đùa.
- Cái cô ni cô đó đẹp đẻ mà lại đi tu uổng quá trời hả ông thầy...
Phải dằn lắm Hoàng mới không bật cười vì câu nói của Minh. Tuy nhiên
anh cũng thầm công nhận lời của Minh đúng. Ni cô Sa Huỳnh đi tu uổng
lắm.
Vừa gặp mặt Sa Huỳnh lên tiếng trước.
- Mô Phật... Ông đại úy... Ông đi đâu vậy?
- Xin Sa Huỳnh đừng gọi tôi là đại úy...
- Gọi là đại đội trưởng nghe...
Hoàng lắc đầu cười vì lời nói đùa của ni cô.
- Nếu không gọi được anh Hoàng thời Sa Huỳnh gọi tên cũng được bằng
không gọi ông Hoàng cũng được...
Sa Huỳnh lãng sang chuyện khác.
- Cám ơn ông cho lính lên chùa làm giúp...
- Có gì đâu mà Sa Huỳnh cám ơn. Đây là bổn phận của lính mà. Bảo vệ
dân, giúp đỡ dân là chuyện của lính...
Ngừng lại giây lát Hoàng nói nửa đùa nửa thật.
- ... Còn thương yêu kẻ tu hành là bổn phận của tôi...
Ni cô Sa Huỳnh cúi mặt dấu nụ cười. Nàng không dám ngước đầu lên vì sợ
chạm phải ánh mắt tha thiết và nồng nàn của người lính si tình.
- Tôi mời Sa Huỳnh đi dạo một vòng quanh chùa để xem có gì cần làm nữa
không. Nếu có sáng mai tôi sẽ cho lính lên làm tiếp. Có lẽ tôi và đại đội sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.