SA HUỲNH - Trang 141

sẹo. Bàn tay của người ni cô run lên theo nhịp đập nhanh dần của trái tim si
tình. Hai người im lặng thật lâu rồi Sa Huỳnh nhè nhẹ rút bàn tay của mình
về. Bóng tối mông lung. Tiếng sóng vỗ ào ào. Tiếng gió gào. Đâu đó có đầu
thuốc đỏ rực của người nào.
- Ông có dặn tôi điều gì trước khi ông xa tôi?
Hoàng cười nhỏ.
- Có... Tôi dặn Sa Huỳnh là phải ăn nhiều cá cho có đủ sức khỏe. Đừng có
ăn cơm trắng với muối...
- Ông muốn tôi hoàn tục hay sao mà ông xúi tôi ăn cá...
- Sa Huỳnh mà hoàn tục là tôi giết heo mổ bò ăn mừng. Tôi sẽ xây chục
ngôi chùa để tạ ơn Phật tổ...
Sa Huỳnh bụm miệng vì sợ tiếng cười phát ra.
- Nếu muốn tôi hoàn tục thời ông phải làm gì ông biết không?
- Tôi phải làm gì?
- Ông phải sống... Ông phải sống để gặp lại tôi... Ông cũng biết là nếu ông
chết thời tôi cũng sẽ chết dần mòn vì đau khổ và thương nhớ ông...
- Sa Huỳnh đừng lo sợ. Tôi muốn sống... Sống cho tình yêu của chúng ta...
Sống để lôi, để kéo Sa Huỳnh ra khỏi chùa đi về nhà của tôi làm vợ và làm
mẹ...
Sa Huỳnh cảm thấy mặt của mình nóng bừng lên vì thẹn thò pha lẫn mừng
vui. Từ khi gặp lại Hoàng ở Qui Nhơn nàng không còn có ý nghĩ chống trả
lại tình cảm của mình nữa. Không phải nàng đầu hàng hay bỏ cuộc nhưng
nàng để mặc cho nhân duyên. Cho dòng đời xô đẩy. Cho sự xếp đặt của
định mệnh. Nàng linh cảm sẽ có một biến cố vĩ đại làm thay đổi đời mình
và vâng chịu một cách bình thản. Tùy thuận... Nàng đã đọc đâu đó hai chữ
này.
Hai chiếc ghe đánh cá từ từ chạy vào cửa sông Đà Rằng. Ầm... Ầm... Ầm...
Nước bắn tung tóe. Đạn bay trong không khí. Đạn xói vào thân cây cầu gỗ
mà hai chiếc ghe tính cặp vào.
Hoàng hét lớn.
- Lùi... lùi... lùi... ra biển...
Tiếng máy tàu rú lên. Hai chiếc ghe cặp nhau chậm chạp quay mũi. Đạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.