SA HUỲNH - Trang 142

mọt chê của địch không ngớt rơi xuống dòng sông. Ầm... Ầm... Tiếng đạn
AK rít trong không khí. Bị lọt vào tầm đạn của địch hai chiếc ghe chở đầy
lính nặng nề chạy trốn. Hoàng và lính nằm trên thuyền chịu trận. Một tiếng
nổ thật gần làm rung rinh hai chiếc ghe. Nước bắn lên cao rồi rơi xuống.
Lồm cồm ngồi dậy Hoàng la lớn.
- Sa Huỳnh nằm xuống...
Không nghe tiếng trả lời Hoàng chạy ào ra sau lái. Sư Huyền Ẩn và Sa
Huỳnh đang ngồi trong góc giường.
- Sư cụ và ni cô có bị gì không?
Tiếng Sa Huỳnh vang lên nhỏ và yếu ớt.
- Không... Chỉ sợ thôi...
An tâm vì thấy sư cụ và Sa Huỳnh Hoàng chạy trở ra mũi ghe.
- Lính có ai bị không?
Hoàng hỏi Chinh. Người đại đội phó lắc đầu cười.
- Không... May mà tụi nó bắn hơi sớm. Chứ nếu nó để mình vào sâu thời vô
phương chạy...
Đứng bên cạnh Vũ chợt lên tiếng.
- Cái điệu này là khỏi sửa ghe rồi đại úy ơi... Tụi nó chiếm Tuy Hòa rồi.
Mình phải kiếm chỗ nào vắng để lên bờ xong mau mau rời khỏi Tuy Hòa.
Ở đây lâu là bị tụi nó tóm cổ...
Hoàng gật đầu.
- Em biết chỗ nào vắng vẻ để mình lên bờ không?
Vũ trả lời nhanh.
- Biết... Mình chạy tới Hòa Hiệp... Chỗ đó vắng... Cho ghe ủi bãi rồi mình
lội vào...
Ngừng lại giây lát Vũ tiếp.
- Quê nội của tôi ở Ninh Hòa. Nó cách Tuy Hòa chừng trăm cây số. Hồi
còn học trung học tôi lên Tuy Hòa chơi hoài. Má tôi quê ở Tuy Hòa...
Hoàng đưa gói thuốc mời Vũ. Không từ chối Vũ quẹt diêm mồi thuốc cho
hai người.
- Từ đây về Ninh Hòa chỗ hiểm nhất là đèo Cả. Tụi nó chận ở đó là mình
khó vượt qua lắm... Mình phải lội về Ninh Hòa thời may ra có ghe lớn mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.