SA HUỲNH - Trang 37

Người ta bảo cái răng cái tóc là gốc của con người. Điều đó không đúng
với ni cô. Nhiều lần Hoàng hỏi tên của ni cô thời người bảo.
- Thân đã không có thời sá gì danh với tánh... Ông muốn gọi tôi bằng tên
gì, cái gì cũng được. Ni cô cũng được mà không là ni cô cũng được...
- Như vậy tôi tự đặt cho ni cô một cái tên ni cô chịu không…
Hoàng cười nói và ni cô tò mò hỏi.
- Ông đặt cho tôi cái tên gì?
Hoàng lắc đầu.
- Tôi không nói cho ni cô biết đâu. Tên đó chỉ dành riêng cho tôi gọi ni cô
trong những lúc đơn côi mà thôi...
Hiểu được cái ý bóng gió xa xôi của Hoàng ni cô đỏ mặt. Một lần Hoàng
vui vẻ cười nói với ni cô.
- Sư cụ cho tôi biết là mặc dù đã xuất gia nhưng ni cô chưa thọ mười giới.
Bởi vậy ni cô chưa phải là sa di ni, chưa phải là ni cô...
- Ông mừng lắm khi biết được điều đó phải không?
Hoàng thành thật trả lời.
- Tôi mừng lắm khi biết ni cô chưa phải là sa di ni. Tôi cầu xin Phật Tổ
đừng cho ni cô trở thành một sa di ni...
Ni cô rơm rớm nước mắt.
- Ông ích kỷ lắm... Ông ác lắm...
Hoàng gật đầu.
- Tôi xin ni cô tha thứ... Tôi biết tôi ác... Tôi ích kỷ... Nhưng tôi không thể
dối lòng mình. Nói dối là một trọng tội ni cô biết không...
Ngừng lại giây lát Hoàng nhìn ni cô bằng ánh mắt van cầu và giọng nói nài
nỉ cất lên giống như đứa em trai nhỏng nhẽo với chị của mình.
- Ni cô tha lỗi cho tôi nghe…
Ni cô lặng lẻ gật đầu. Được trớn Hoàng vừa cưòi vừa nói nhanh.
- Ni cô cười đi chứ… Ni cô nói tha thứ cho tôi mà mặt của ni cô ủ rũ và
buồn hiu. Ni cô phải cười nói là " Ông Hoàng… Tôi tha lỗi cho ông rồi…".
Thái độ của Hoàng khiến cho ni cô phải phì cười và mọi giận hờn cũng
quên hết.
12 giờ trưa. Nguyên tiểu đoàn được trực thăng vận từ Biên Hòa tới Chơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.