SA HUỲNH - Trang 57

tự nhiên ni cô hơi an tâm một chút.
- Chưa... Tôi tính vào dọn cơm cho ông...
Hoàng đứng dậy.
- Đi... Mình đi ra làm vườn...
- Ông làm được không?
Sa Huỳnh hỏi và Hoàng trả lời nhanh.
- Tôi muốn làm... Tôi muốn giúp dù tôi biết là tôi không làm gì được...
Sa Huỳnh cười vui vẻ.
- Tôi cần sự có mặt của ông thôi...
Hai người bước cạnh nhau ra chỗ khoảnh vườn nhỏ. Trời xanh và cao. Gió
nhè nhẹ. Hoàng định cầm lấy cây cuốc nhưng Sa Huỳnh đã nhanh tay lấy
trước.
- Ông đứng coi tôi làm...
Đứng ngắm nghía giây lát Hoàng lên tiếng.
- Trồng ở đây Sa Huỳnh phải xách nước tưới cực lắm...
Sa Huỳnh gật đầu cười nhìn Hoàng.
- Tôi biết... Tôi muốn mình bận bịu... Mai mốt ông đi rồi tôi có nhiều
thời giờ lắm... Ngồi không mà nhớ ông, nghĩ tới ông chắc tôi điên mất...
Nghe giọng nói nghẹn ngào của Sa Huỳnh Hoàng cảm thấy vui mừng. Điều
đó chứng tỏ nàng phải có tình cảm sâu đậm với anh.
- Tôi cầu trời khẩn phật cho Sa Huỳnh nhớ tôi, nghĩ tới tôi...
- Ông ăn gian... Ông bắt tôi nghĩ tới ông mà ông không nghĩ tới tôi. Tôi ở
chốn quạnh hiu, không có ai còn ông ở thành thị thiếu gì người...
- Tôi đâu có muốn Sa Huỳnh đi tu...
Hoàng không nghe được tiếng thở dài thầm lặng của Sa Huỳnh.
- Mấy giờ rồi ông Hoàng?
Hoàng cười lắc đầu nhìn Sa Huỳnh khiến cho nàng nhớ là mình đang đeo
đồng hồ.
- Hơn mười giờ rồi... Chắc phải mất vài ngày tôi mới quen được là mình
mang đồng hồ. Thôi tôi dọn cơm cho ông ăn...
Ăn cơm trưa xong Sa Huỳnh cũng nghỉ làm vườn viện lý do trời nắng
nóng. Hai người ngồi sau nhà uống nước trà và thủ thỉ trò chuyện cho tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.