SẮC LÁ XANH - Trang 55

- Cái cành khô bị gãy cô…
Uyên bắt đầu lo sợ. Phải đưa học trò lên văn phòng. Ở đây nguy hiểm quá.
Uyên hét lên cố át cả tiếng gió, tiếng mưa:
- Sửa soạn… ai có áo mưa thì mặc vô… Men theo hàng hiên mà chạy lên
văn phòng nghe. Ở đây nguy hiểm lắm.
Học trò nhao nhao, rối loạn:
- Mưa gió quá cô.
- Em không có áo mưa cô…
- Còn sách vở cô…
- Làm sao chạy cô…
Ầm… ầm… Rầm…
Uyên nghe như một một thác nước gầm ghi trên đầu mình kèm theo cơn
đau nhói ở tay, nhức buốc tận óc. Rồi Uyên không biết gì nữa. Nàng chìm
trong cơn mê giữa những tiếng thét gào la khóc của hàng trăm cửa miệng…

***

Uyên tỉnh dậy trong căn phòng sực nức mùi ê-te. Những chiếc bóng lay
động chập chờn. Uyên cố nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng cánh tay bên
phải bỗng nhức buốt đau đớn vô tả. Nàng rên lên khe khẽ và đầu óc thì dầy
đặc như bị sương mù. Uyên cố chống tay ngồi dậy. Nhưng một bàn tay đã
ấn nàng nằm xuống. Và Uyên lại mê đi.
Uyên mở mắt vào lúc đêm. Ánh đèn chiếu hiu hắt vàng đỏ. Uyên nói được
tiếng nói đầu tiên:
- Cho tôi xin miếng nước…
- Được rồi, Uyên cứ nằm yên đó…
Uyên nhận ra tiếng nói của Hùng. Nàng cố day đầu nhìn nhưng đầu cứng
nhắc như đá đeo. Ly nước kê tận miệng, Uyên nhấm giọng một chút. Nàng
tỉnh dần. Lúc bấy giờ Uyên mới chú ý đến một phần thân thể của mình.
Cánh tay phải bó băng trắng xóa. Uyên kêu lên:
- Tay tôi.
Nàng cố nhấc lên nhưng cánh tay không làm theo ý chí. Uyên thấy lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.